Chương 20

Kiều Mãn Nguyệt dẫn theo hai em trai tiện nghi ngồi trên dưới mái hiên cách một bức tường, vách tường không cách âm, bọn họ đều có thể nghe được nội dung nói chuyện ở bên trong.

Giọng nói của bác gái Kiều và Trần Thiện Mỹ tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên các bà rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Trái lại từ khi Cố Thừa Phong đến cửa, hai đứa bé biết anh là đối tượng của Kiều Mãn Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa từng thả lỏng, vẫn luôn căng thẳng nhíu lại.

Kiều Mãn Nguyệt buồn cười sờ đầu hai đứa bé, làm cho vẻ mặt của hai đứa bé càng kỳ lạ hơn.

Kiều Mãn Nguyệt làm như không có chuyện gì thu tay lại.

Trong phòng khách người nói chuyện là bác gái Kiều và Trần Thiện Mỹ, Cố Thừa Phong và bác cả Kiều thỉnh thoảng phụ họa bổ sung.

Kiều Mãn Nguyệt nghe một lát, nội dung nói tới nói lui cũng chỉ có nhiêu đó, cô yên tâm rồi.

Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, cô ngẩng đầu lên, là Cố Thừa Phong đứng ở cửa phòng khách, trong tay còn cầm một cái túi.

Anh nhướng mày đi đến, "Cô xem rồi tùy tiện làm chút gì đó lấp bụng, dì cả say xe, buổi sáng còn chưa ăn gì."

Mãn Ý Mãn Hoài nhìn động tác của anh, lập tức trên mặt lộ ra vẻ cười trên đau khổ của người khác.

Chị ghét nhất là làm việc, người cao ráo trước mặt lại dám phân phó chị?

Chắc sẽ bị chị dạy dỗ một trận đi.

Mãn Ý Mãn Hoài nghĩ như vậy, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn Kiều Mãn Nguyệt.

Sau đó một giây tiếp theo, Mãn Ý Mãn Hoài chỉ thấy chị gái ngày thường lười biếng đến mức quá đáng của mình, lại đưa tay nhận lấy túi mà người đàn ông kia đưa đến!

Mãn Ý Mãn Hoài: !!!

Mãn Ý Mãn Hoài lập tức nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt.

Mãn Hoài nóng nảy, nghiêng thân thể về phía trước, "Chị, có phải chị bị uy hϊếp không, chị không cần sợ, em và anh trai sẽ bảo vệ chị!"

Cậu bé vừa nói vừa giơ quả đấm nhỏ về phía Cố Thừa Phong.

Kiều Mãn Nguyệt: ???

Cô lúng túng nhưng không mất lễ phép cười với Cố Thừa Phong đang kinh ngạc, lại nhìn hai đứa em trai tiện nghi, đưa tay gõ đầu mỗi đứa, "Nói bậy bạ gì đó nhanh đi nhóm lửa cho chị."

Giọng điệu của Kiều Mãn Nguyệt không thể nói rõ là rất tốt, nhưng hai đứa bé đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn bóng lưng hai đứa bé tung tăng đi vào phòng bếp, Kiều Mãn Nguyệt có chút gượng ngạo giải thích: "Hai đứa bé tương đối hiểu chuyện, biết tôi bình thường xuống ruộng cực khổ, cho nên có giúp đỡ tôi một ít chuyện trong khả năng của mình."

Cố Thừa Phong thu hồi tầm mắt từ trên người Mãn Ý Mãn Hoài, tin lời của cô, "Hai em trai của cô rất nghe lời."

Kiều Mãn Nguyệt nhíu mày, liếc nhìn hai đứa bé kề tai nói nhỏ trong phòng bếp, lại nhìn về phía anh, "Ý của anh là hai đứa bé nhà anh không nghe lời lắm?"

Cố Thừa Phong hơi nhìn cô một cái, do dự hai giây vẫn gật đầu, "Đứa nhỏ thì khá tốt, đứa lớn bị cưng chiều cho nên có chút nghịch ngợm."

Kiều Mãn Nguyệt gật đầu bày tỏ đã biết, chẳng qua không để trong lòng, đứa bé mới ba tuổi nghịch ngợm cũng là chuyện thường gặp.

Cho đến khi cô nhìn thấy Cố Đại Bảo, phát hiện "nghịch ngợm" mà bây giờ Cố Thừa Phong nói, là một từ vô cùng "giữ gìn".