Chương 19

Nói xong những lời này, Mãn Hoài còn cảm thấy rất ủy khuất.

Còn Mãn Ý thì không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Mãn Nguyệt.

Kiều Mãn Nguyệt biết suy nghĩ của Mãn Ý, cô nghiêm túc nói: "Lần tới anh ta lại đến nói bậy bạ, thì cứ làm như Mãn Hoài nói, đi tìm Đại đội trưởng hoặc trở về tìm chị."

Cô nói xong thì vươn tay sờ đầu hai anh em, trong lòng lại có rất nhiều suy nghĩ.

Ngày đó Tống Gia Bảo và cô xem mắt, cô rất rõ ràng nói sẽ không bỏ rơi Mãn Ý và Mãn Hoài, lúc ấy đối phương kiên quyết không đồng ý để cô dẫn theo hai đứa bé, dù sao cũng không phải là con cháu của nhà họ Tống.

Chẳng lẽ nhà họ Tống vừa ý cô, nhưng lại không muốn tiếp nhận Mãn Ý Mãn Hoài, cho nên Tống Gia Bảo đến tìm Mãn Ý Mãn Hoài, để cho hai đứa trẻ chủ động rời đi?

Chẳng biết tại sao, Kiều Mãn Nguyệt luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Dựa theo lời của Mãn Hoài nói, chẳng lẽ Tống Gia Bảo muốn quăng hai đứa bé lên trên một hòn đảo?

Kiều Mãn Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cũng không suy nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể dặn dò hai đứa em trai tiện nghi Mãn Ý Mãn Hoài chú ý một chút.

Thời gian rất nhanh trôi qua, đảo mắt đã qua hai ngày.

Mặt trời treo giữa không trung, thôn Kiều gia có hai người xa lạ đến, trong đó người đàn ông có thân hình cao lớn lại rất có khí thế, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên nở nụ cười.

Trong tay hai người xách bao lớn bao nhỏ, hỏi đường đi vào trong thôn.

Đợi người vừa đi xa, các thôn dân lập tức đi tới vây quanh người chỉ đường, trên mặt đều là vẻ nhiều chuyện.

"Sao lúc trước chưa từng thấy hai người này, là thân thích nhà ai sao?"

"Là tìm Mãn Nguyệt." Người chỉ đường cũng có chút mơ màng, "Sao tôi lại cảm thấy giống như đến cầu hôn vậy?"

"Không thể đi, nhìn thằng nhóc kia cũng biết không phải là người bình thường, có thể vừa ý Mãn Nguyệt sao?" Một thôn dân trong số đó không tin nói.

"Dù gì Mãn Nguyệt cũng từng học đại học, người ta vừa ý không phải rất bình thường sao?"

Lời này vừa dứt, lập tức có người thổn thức, "Chỉ là đáng thương cho Mãn Ý Mãn Hoài, cha mẹ không còn, chị lại gả cho người khác, không biết cuộc sống của hai đứa bé sẽ như thế nào nữa."

"Hazz..."

Đám người bỗng nhiên yên tĩnh lại, rốt cuộc mọi người cũng biết đây là chuyện của nhà họ Kiều, ngay cả người mới vừa nói Kiều Mãn Nguyệt không tốt cũng ngậm miệng lại, mặc kệ ở thời đại nào, người hiền lành cũng có.

Rất nhanh người trong thôn Kiều gia tản đi, mà mọi người không chú ý là, ở dưới tàng cây cách bọn họ không xa, có một thanh niên mặc áo khoác Lenin đứng ở chỗ đó.

Tống Gia Bảo mới đến, đúng lúc nghe thấy mọi người nói chuyện, anh ta nhìn bóng lưng rời đi của mọi người, thầm nghĩ, Kiều Mãn Nguyệt muốn lập gia đình.

Tống Gia Bảo đứng dưới tàng cây, nhìn về phía nhà họ Kiều, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong mắt tràn đầy tính toán.

Mà bên kia.

Cố Thừa Phong và dì cả Trần Thiện Mỹ của anh ngồi trên ghế cũ trong phòng khách của nhà họ Kiều, bác gái Kiều và bác cả Kiều ngồi đối diện bọn họ.