Chương 21

Đồ mà Cố Thừa Phong và Trần Thiện Mỹ mang đến, có một miếng thịt ba chỉ một cân, để cho Kiều Mãn Nguyệt không bị người coi thường, bác gái Kiều cầm đến thịt muối cất giữ thật lâu trong nhà mình, lại hái một ít đậu que cùng mấy quả cà.

Mùi thơm từ phòng bếp truyền đến, lúc này ánh mắt của Cố Thừa Phong cũng bị hấp dẫn.

Nụ cười trên mặt của Trần Thiện Mỹ cũng càng tươi hơn.

Kiều Mãn Nguyệt làm cà xào thịt ba chỉ, thịt muối xào đậu que. Đặt ở niên đại này, hai món này đều là món ăn mặn, dù thế nào mùi vị cũng sẽ không quá khó ăn.

Cho dù Cố Thừa Phong và Trần Thiện Mỹ đã có chuẩn bị sớm trong lòng, nhưng trong nháy mắt khi nếm vào miệng vẫn bị làm cho kinh diễm.

Bác gái Kiều cũng rất kinh ngạc, sau khi phản ứng lại, nhìn Cố Thừa Phong và Trần Thiện Mỹ một cái, trên mặt lộ ra chút kiêu ngạo.

Ai nói Mãn Nguyệt nhà bà ấy không biết làm cái gì, đây không phải là có tay nghề nấu ăn giỏi sao.

Hai anh em Mãn Ý Mãn Hoài không hiểu chuyển động giữa người lớn hai bên, hai cậu bé ăn rất hài lòng, chẳng qua đều có nhớ lời của bác gái Kiều, cố ý biểu hiện tốt một chút, không để cho chị mất thể diện trước mặt chồng tương lai.

Ăn cơm xong, Cố Thừa Phong và Trần Thiện Mỹ ra về.

Bác gái Kiều ở trong sân giúp Kiều Mãn Nguyệt rửa sạch nồi chén. Miệng, mặt, lông mày đều tràn đầy ý cười, "Cố Thừa Phong rất không tệ, dì cả của cậu ta cũng dễ nói chuyện, hơn nữa dì cả của cậu ta hình như rất hài lòng với cháu, bác thấy lúc này cháu thật sự nên cảm ơn Quế Lan đi."

Kiều Mãn Nguyệt hơi co quắp khóe miệng, chỉ cười không nói, cô và Kiều Quế Lan chỉ là trao đổi lấy thứ mình muốn mà thôi.

Nếu thật sự muốn cảm ơn, cũng không biết ai cảm ơn ai đâu.

Cô không nói lời nào, bác gái Kiều lại có chuyện nói không hết, "Bác và dì cả của cậu ta nói xong rồi, bốn món đồ lớn không thiếu cái nào, may là cháu không xem trọng Tống Gia Bảo, nếu không đôi vợ chồng nhà họ Tống kia, có thể sảng khoái như vậy sao."

Kiều Mãn Nguyệt vẫn cười, nhưng khóe mắt lại liếc nhìn chỗ ghế ở dưới mái hiên.

Cô ho nhẹ một tiếng, giống như lơ đãng hỏi: "Bác gái, không phải lúc nãy bác cả bảo muốn đi ra ngoài một chuyện, nhà của bác không có người trông coi cũng được sao?"

Bác gái Kiều cũng không ngẩng đầu lên, "Có gì mà không được, chỉ là ở bên cạnh mà thôi, có chuyện gì chị dâu cháu kêu một tiếng là bác có thể nghe được.”

Chị dâu của Kiều Mãn Nguyệt mới sinh con, bây giờ đang trong tháng cữ, đứa bé thường xuyên khóc nháo, cần bác gái Kiều giúp một tay.

Trái lại là Mãn Ý nghe được đối thoại của hai người, nhìn Mãn Hoài một cái, đặt chổi vào góc tường, nhanh chóng chạy đến bên cạnh chậi rửa chén, "Chị, chị nấu cơm đã rất mệt mỏi rồi, chị đi nghỉ ngơi đi, để em giúp bác gái rửa chén.”

Cậu bé vừa nói vừa cầm lấy sơ mướp dùng để rửa chén trên tay của Kiều Mãn Nguyệt, thở hổn hển bắt đầu rửa chén.

Nụ cười trên mặt Kiều Mãn Nguyệt lập tức trở nên chân thành không ít, từ ái nhìn Mãn Ý: "Thật ngoan, vậy chị đi nghỉ ngơi trước một chút."