Chương 16

Kiều Mãn Nguyệt gắp cho mình một miếng thịt vào trong chén, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có."

Hai đứa bé nghe vậy nhất thời lộ ra vẻ thất vọng, chẳng qua cũng không quá thất vọng, hai đứa đã đến tuổi hiểu chuyện, biết tình huống đại khái trong nhà mình, cho nên câu trả lời của Kiều Mãn Nguyệt, cũng xem như là trong dự liệu của hai đứa bé.

"Vậy chúng ta còn có cơ hội ăn thịt kho không ạ?" Mãn Hoài còn chưa bỏ ý định.

Lúc này Mãn Ý lo lắng sẽ tạo áp lực cho Kiều Mãn Nguyệt, nắm chặt quả đấm dùng sức gật đầu, "Chúng ta cố gắng kiếm điểm công, sẽ có cơ hội ăn được."

Kiều Mãn Nguyệt nhìn hai đứa bé này cười một tiếng, không phát biểu ý kiến về nội dung nói chuyện của hai đứa.

Cơm nước xong, một đĩa thịt ba chỉ xào đậu que còn lại một nửa, Kiều Mãn Nguyệt để cho Mãn Ý đặt vào trong làn xách đậy kín lại, treo ở chỗ đầu giếng, như vậy ngày mai có thể ăn.

Nhìn sắc trời, lúc này cũng chỉ khoảng 6 giờ tối, nhà họ Kiều không kéo điện, trong nhà chỉ có một ngọn đèn dầu, hơn nữa vì tiết kiệm dầu, buổi tối gần như hành động trong bóng tối, cũng chỉ khi Kiều Mãn Nguyệt xuyên đến, tình huống mới thay đổi một chút.

Chẳng qua cũng chỉ là hơi thay đổi, ví dụ như đi nhà vệ sinh có thể đốt đèn, tắm gì đó phải làm trước khi trời tối.

Cho nên Mãn Ý Mãn Hoài đã thật sớm đi vào phòng bếp nấu nước, Kiều Mãn Nguyệt thì ngồi trước cửa phòng bếp, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong một cái, phòng ngừa hai em trai tiện nghi không chú ý, đốt cả cái nhà này.

Bác gái Kiều đi vào chính là nhìn thấy một màn này, không nhịn được co giật khóe miệng, chỉ là lúc trước bà ấy cũng nói rất nhiều lần, chẳng thấy Kiều Mãn Nguyệt suy nghĩ lại, vẫn ta làm theo ý ta, bây giờ bà ấy đã học được cách yên lặng.

"Gặp người ta rồi?" Như thế nào?"

Bác gái Kiều quen thuộc đi lấy một cái ghế đến, ngồi đối diện cô, ân cần hỏi thăm.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn bà ấy một cái, lại thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút vẫn nói đúng sự thật, "Đã gặp rồi, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ kết hôn."

Bác gái Kiều nghe vậy, trợ to hai mắt, trái lại hít một hơi thật sâu, ngay cả hai đứa bé cũng ngẩn ra.

Tay nắm kiềm gắp than của Mãn Ý run rẩy, Mãn Hoài mím chặt môi, hai đứa bé cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Bác gái Kiều không ngờ đến cô lại quyết định nhanh như vậy, kinh ngạc rất lâu cũng không nói nên lời.

Trái lại là Kiều Mãn Nguyệt chủ động khai báo đều kiện của Cố Thừa Phong.

Biết được đối phương có hai đứa con, bác gái Kiều không chỉ không bất ngờ, thậm chí còn hơi có chút đắc ý.

Bác gái Kiều nói, "Tối hôm qua bác nói với bác cả của cháu, Cố Thừa Phong không thể nào tốt giống như Quế Lan nói được, cậu ta chỉ là đã kết hôn có con, như vậy bác đây cũng yên tâm hơn."

Nếu không một người có điều kiện tốt như thế, dựa vào cái gì tìm một cô nương nông thôn, dựa vào cái gì vừa ý Kiều Mãn Nguyệt dẫn theo hai đứa em trai?

Mặc dù có hai đứa con cũng không tốt lắm, nhưng thân thể khỏe mạnh, có công việc, có thu nhập ổn định, tính cách cũng có bảo đảm.