Chương 17

Nghĩ như vậy, bác gái Kiều nhìn cô một cái, lại sờ đầu Mãn Ý Mãn Hoài, có chút buồn bã nói: "Từ nay về sau muốn gặp mặt các cháu cũng không dễ dàng."

"Ai nói như vậy." Kiều Mãn Nguyệt liếc nhìn bà ấy một cái, "Cháu không có ý định đi cùng với anh ta."

Bác gái Kiều khϊếp sợ: "Cháu không tính đi theo cậu ta? Đây chẳng lẽ là một người chăm sóc bốn đứa bé?"

Kiều Mãn Nguyệt vâng một tiếng, nhìn bà ấy, "Chẳng lẽ bác cho rằng ở cùng một chỗ, anh ta sẽ có thời gian chăm sóc con cái sao?"

Bác gái Kiều nghe vậy nhất thời cứng họng. Đầu tiên Cố Thừa Phong thuộc về quốc gia, sau đó mới là chồng là cha.

Bà ấy nghĩ đến nghĩ lui, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của Kiều Mãn Nguyệt rất tốt, "Ở lại thôn Kiều gia, vừa vặn bác cũng có thể giúp một tay, nếu như cháu theo quân, sống không quen, lại là một cô gái nhỏ, nói không chừng người khác thừa dịp Cố Thừa Phong không ở khi dễ cháu mất."

Kiều Mãn Nguyệt thấy bà ấy nói như vậy, lập tức trong lòng vô cùng hài lòng, trên mặt lộ ra nụ cười cảm động mất tự nhiên, "Bác gái, bác thật là người tốt, sau này Mãn Ý Mãn Hoài lớn lên, nhất định sẽ vô cùng hiếu thuận bác."

Mãn Ý Mãn Hoài bị gọi tên không hiểu gì cả, nhưng vẫn gật đầu, đồng thanh nói: "Bác gái, bác yên tâm đi."

Bác gái Kiều nhìn hai anh em bị bán còn giúp người ta đếm tiền: ...

Ngày hôm sau.

Ba chị em đơn giản ăn xong bữa sáng, Mãn Ý Mãn Hoài đi ra ngoài tìm bạn nhỏ chơi đùa, Kiều Mãn Nguyệt ở nhà tiếp tục nghỉ ngơi.

Lại ngủ một giấc, Kiều Mãn Nguyệt sảng khoái tỉnh lại, mặt trời đã mọc lêи đỉиɦ đầu rồi.

Mãn Ý và Mãn Hoài đội mũ cỏ trở về, Mãn Ý lấy mũ đội trên đầu đưa cho em trai, đi vào phòng bếp, quen thuộc leo lên ghế, nhấc bình nước đựng nước sôi để nguội, rót ba chén nước.

Tự cậu bé uống ực ực một chén, lại đưa một chén cho Mãn Hoài, cuối cùng bưng một chén cho Kiều Mãn Nguyệt đang ngồi dưới mái hiên hóng mát.

Thật ra Kiều Mãn Nguyệt không khát, chỉ là vẫn nhận lấy uống mấy ngụm, lại trả chén cho Mãn Ý.

"Kiều Mãn Nguyệt!"

Đột nhiên bên ngoài sân truyền đến một giọng nói thở hổn hển.

Mãn Ý Mãn Hoài vừa mới trở về, chỉ khép hờ cửa, cũng không đóng kín.

Kiều Quế Lan nổi giận đùng đùng đi đến, trong mắt tràn đầy lửa giận, trừng về phía Kiều Mãn Nguyệt.

Kiều Mãn Nguyệt không khỏi nhìn cô ta, "Cô lại có chuyện gì vậy?"

Kiều Quế Lan bị cô chọc giận đến bật cười, hai tay chống nạnh, bắt đầu mắng: "Cô còn có mặt mũi hỏi tôi? Lúc đầu đã nói tôi giới thiệu Cố Thừa Phong cho cô, cô cũng sẽ không lui đến với Tống Gia Bảo, bây giờ cô là có ý gì?"

Kiều Mãn Nguyệt thật sự không hiểu gì hết, cô nhíu mày nói: "Cô đang nói gì vậy?"

"Cô ít giả bộ vô tội với tôi đi!" Kiều Quế Lan tức giận quá nên ngực không thoải mái, nhìn Kiều Mãn Nguyệt rất không vừa mắt, "Cô không biết hôm nay Tống Gia Bảo đến thôn Kiều gia? Trong thôn nhiều trẻ con như vậy, tại sao anh ấy chỉ tìm Mãn Ý Mãn Hoài?"

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng nghiêng đầu nhìn hai đứa em trai tiện nghi, lại nhìn Kiều Quế Lan, "Tống Gia Bảo tìm Mãn Ý Mãn Hoài?"