Chương 15

Mãn Hoài cảm động đến rối tinh rối mù, dưới sự kinh động, nắm lấy vạt áo của cô lau nước mắt nước mũi của mình.

Kiều Mãn Nguyệt: ....

Cô suy nghĩ một chút nói, "Không muốn ăn thịt?"

Sử dụng đòn sát thủ.

Nhất thời Mãn Ý Mãn Hoài trợn to hai mắt, Mãn Hoài vừa nấc cụt vừa gật gầu.

Rốt cuộc sự chú ý của hai đứa bé bị chuyển dời đi, Kiều Mãn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên từ trên ghế, ghét bỏ nhìn vạt áo một chút.

Mãn Hoài thấy vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện vẻ ngượng ngùng.

Mãn Ý mím môi, liếc nhìn em trai một cái, lại nhìn Kiều Mãn Nguyệt, nói: "Chị, trước tiên chị đi thay quần áo đi, chút nữa em và em trai sẽ giặt."

Kiều Mãn Nguyệt hơi nhướng mày, sau đó xoay người đi thay một bộ quần áo khác.

Lúc đi ra cũng đã gần năm giờ chiều rồi.

Trước tiên Kiều Mãn Nguyệt lấy gạo nấu cơm, trong nhà còn có đậu que của bác gái Kiều cho còn chưa ăn, cô chỉ huy hai đứa bé ngắt đậu que, mình thì cắt thịt ba chỉ thành từng miếng.

Nồi sắt đã nóng, Kiều Mãn Nguyệt đổ thịt đã được cắt xong vào nồi, lập tức trong nồi phát ra một tiếng "Xèo", đồng thời mùi thơm cũng nhanh chóng bay ra.

Mãn Ý Mãn Hoài hít mũi một cái, hai đứa bé nhìn nhau, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Thịt ba chỉ trong nồi dần ra dầu, Kiều Mãn Nguyệt dùng xẻng múc dầu ra đổ vào trong chén, chỉ để lại một chút dầu dưới đáy nồi.

Lúc này Mãn ÝMãn Hoài đã ngắt xong còn rửa sạch đậu que, hai đứa bé bưng đậu que vào, đứng ở trước lo bếp nhìn chằm chằm.

Kiều Mãn Nguyệt đẩy Mãn Hoài gần như muốn chui đầu vào trong nồi, "Em đứng ra xa một chút, cẩn thận dầu trong nồi bắn trúng.”

Mãn Hoài chỉ có thể lưu luyến đi tới bên cạnh anh trai.

Kiều Mãn Nguyệt bắt đầu thêm gừng tỏi, tương ớt tự chế, lập tức mùa thơm cộng với tiếng xèo xèo tàn ra, độ chín của cũng gần được rồi, cô lại cho đậu que vào trong nồi, đảo đều, cuối cùng đậy nắp nồi chờ thêm một chút.

"Gần được ăn rồi, các em dọn bàn bày chén đũa trước đi."

Ánh mắt Mãn Hoài sáng lên, hoan hô một tiếng, chuyển băng ghế đến trước tủ đựng bát, đạp ghế đứng lên, lấy ba cái chén đưa cho Mãn Ý, "Anh ơi, anh nhanh cầm đi."

Kiều Mãn Nguyệt nói gần ăn được là gần ăn được. Mãn Ý mới vừa đặt chén đũa xuống, bên này của cô đã bắt đầu múc đồ ăn.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, hai đứa bé đã không ăn được một bữa ăn ngon.

Lúc này ăn thịt, hai đứa bé có chút cảm thấy không chân thật, sau khi hoảng hốt, Mãn Ý đỏ hốc mắt, Mãn Hoài thấy anh rơi nước mặt, cậu bé giống như bị lây, cũng bắt đầu lau nước mắt.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn hai anh em, "Chỉ ăn thịt ba chỉ xào đậu que đã làm các em khóc, vậy sau này ăn thịt kho thì phải làm thế nào.

Mãn Hoài lau nước mắt, nức nở hỏi, "Chẳng lẽ thịt kho ngon hơn thịt ba chỉ sao ạ?"

"Thịt kho chính là dùng thịt ba chỉ nấu lên, béo mà không ngán, vừa thơm vừa ngon, ăn một miếng trong miệng tràn đầy vị thịt."

Mãn Hoài nghe cô miêu tả, nuốt nước miếng một cái, mong đợi hỏi, "Chúng ta còn phiếu thịt sao ạ?"