Chương 11

Kiều Mãn Nguyệt: ???

"Vốn dĩ tôi lo lắng cô không biết chăm sóc trẻ con, nếu cô có kinh nghiệm tôi cũng yên tâm rồi." Trên mặt Cố Thừa Phong tràn đầy vẻ thoải mái, "Vì nguyên nhân công việc, hằng năm tôi đều không ở nhà, lo lắng nhất chính là hai đứa bé."

Kiều Mãn Nguyệt: ???

Chuyện này không giống với suy nghĩ của cô, phải biết nhà họ Tống mà cô coi mắt lúc trước, kiên quyết không đồng ý để cho cô dẫn theo hai đứa em trai.

Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày nói, "Cho nên anh kết hôn, chỉ là muốn tìm người chăm sóc con cho mình?"

"Sao có thể?" Cố Thừa Phong kiên quyết từ chối.

Kiều Mãn Nguyệt liếc nhìn anh một cái, không vạch trần anh, như vậy cũng rất tốt, cô cũng chỉ định tìm một công cụ hình người kiếm tiền mà thôi.

Như vậy xem ra Cố Thừa Phong cũng là người thích hợp nhất.

Cô hỏi: "Tôi có thể quản tiền không?"

"Nếu không thì sao?" Cố Thừa Phong nhíu mày hỏi ngược lại, thời gian anh ở nhà cũng không nhiều.

Nhất thời Kiều Mãn Nguyệt cười lên, vô cùng tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, nhanh nhẹn nói, "Đồng chí Cố Thừa phong, chúng ta kết hôn đi."

Cố Thừa Phong bị dọa cho giật mình, nhanh chóng kéo tay ra: "Cô làm gì vậy?"

Anh vừa nói vừa không ngừng nghiêng đầu nhìn xung quanh.

Kiều Mãn Nguyệt liếc nhìn lỗ tai ửng đỏ của anh, suy nghĩ một chút vẫn không nói gì, đáng hoàng đứng yên tại chỗ.

Cố Thừa Phong thấy xung quanh một thấy người, mới thở phào nhẹ nhõm, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Cô quyết định rồi? Không cần suy nghĩ thêm một chút?"

Kiều Mãn Nguyệt mỉm cười nhìn anh, hất cằm nói, "Anh muốn đổi ý?"

Cố Thừa Phong phản ứng cực kỳ nhanh, làm động tác chào với Kiều Mãn Nguyệt, giọng nói kiên định có lực, "Báo cáo đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, tôi trở về lập tức sẽ viết báo cáo kết hôn."

Chuyện của hai người tạm thời quyết định như vậy.

Cố Thừa Phong đưa cô đến trạm xe, trên đường đi lại quẹo vào hợp tác xã mua bán mua năm cân gạo.

Anh đưa gạo còn có kẹo Đại Bạch Thỏ còn dư lại cho Kiều Mãn Nguyệt, "Trên người tôi chỉ mang một ít phiếu, cho nên chỉ có thể đổi được nhiêu đây, trước tiên cô cầm về ăn đi."

Kiều Mãn Nguyệt chỉ xoắn xuýt hai giây, lập tức yên tâm thoải mái nhận lấy, dù sao cũng đã quyết định kết hôn, coi như nhận quà trước thời hạn.

Nếu xuất hiện biến cố không có cách nào giải quyết, vậy chỉ có thể sau này nghĩ cách trả lại cho anh.

Dù sao bây giờ nhà họ Kiều thật sự không còn gì để ăn nữa.

Cố Thừa Phong đưa cô đến trạm xe, nhìn cô ngồi lên xe mới xoay người rời đi, anh phải lập tức trở về bộ đội, nhanh chóng xác định chuyện này.

Kiều Mãn Nguyệt ngồi ở chỗ ngồi cũ kỹ, trên đùi là năm cân gạo, xe chạy rất chậm, dọc theo con đường lái ra khỏi thị trấn.

Đột nhiên, Kiều Mãn Nguyệt híp mắ lại, nhìn vị trí ở chỗ cửa gỗ cũ kỹ.

Chỉ thấy một bà cụ trợn mắt, môi không ngừng đóng mở, tay chỉ vào người phụ nữ bụng bự vóc người gầy yếu, bên chân người phụ nữ có một cô bé dựa sát vào.

Nhìn vào hai mẹ con này rất cần sự giúp đỡ.

"Thật là tạo nghiệt, nghe nói bà già này nổi tiếng khó sống chung, thừa dịp con trai không ở nhà, ra sức đánh chửi con dâu."