Chương 12

"Không chỉ như vậy đâu, tôi nghe nói mùa đông năm ngoài, con dâu mang thai, trời lạnh bị nhốt ở bên ngoài cửa, đứa bé trong bụng vất vả lắm mới có cũng mất rồi."

"Vậy con trai của bà ta không tức giận sao?"

"Tức cái gì chứ, hằng năm con trai của bà ta đều ở bên ngoài, trở lại chỉ sẽ thấy một nhà vui vẻ hòa thuận, người xung quanh đều biết, nhưng cũng không có ai lắm miệng đi phá hư quan hệ của người ta."

Kiều Mãn Nguyệt nghe xong mấy lời thổn thức của người ngồi trong xe, không khỏi quay đầu nhìn ba người kia một chút, rất nhanh cô đã bị sự lắc lư của xe làm cho quên hết mọi chuyện.

Một giờ sau Kiều Mãn Nguyệt từ thị trấn trở về công xã Hồng Kỳ.

Cô ôm túi gạo gần như gần đi ra khỏi công xã, lại do dự một chút, xoay người đi đến hợp tác xã mua bán của công xã.

Kiều Mãn Nguyệt lấy ra tài sản duy nhất, một tấm phiếu thịt nửa cân, đổi nửa cân thịt ba chỉ với nhân viên bán hàng.

Từ hợp tác xã mua bán đi bộ đến thôn Kiều gia chỉ cần mười phút, cô còn chưa đi đến cửa thôn, đã nhìn thấy hai đứa bé chạy thật nhanh đến đây.

"Chị!"

"Chị!"

Mãn Ý và Mãn Hoài đều lớn tiếng kêu, giọng nói tràn đầy căng thẳng và kích động.

Kiều Mãn Nguyệt vẫn đi không nhanh không chậm.

Mãn Ý hơi lớn một chút, dẫn đầu chạy đến bên cạnh Kiều Mãn Nguyệt, tò mò nhìn chằm chằm túi trong lòng của cô, "Chị, chị cầm gì vậy?"

Lúc này Mãn Hoài cũng đến, cũng lộ ra ánh mắt tò mò giống như vậy.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn thoáng qua hai đứa bé, đột nhiên yên tâm thoải mái nhét túi gạo vào trong lòng Mãn Ý, lại đưa thịt ba chỉ cho Mãn Hoài, "Đều là đồ ăn, các em cầm chắc đấy."

Mãn Ý Mãn Hoài nghe vậy, không kịp chờ mở túi ra, nhìn thấy đồ bên trong, hai anh em đều nuốt nước miệng, trên mặt nở nụ cười rực rỡ giống như ánh mắt trời vậy.

Mãn Hoài lo lắng anh trai không cầm nổi, căng thẳng vươn một tay đỡ một góc của túi, "Anh ơi, chúng ta cũng nhau cầm."

Mãn Ý vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn bọn họ, trong lòng hoàn toàn không có cảm giác áy náy khi sử dụng lao động trẻ em.

Cuối cùng vẫn là hai đứa bé nho nhỏ cầm đồ về nhà.

Kiều Mãn Nguyệt và hai đứa bé đi đến nhà, mới vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống ngụm nước, cửa sân đột nhiên bị gõ.

Cô chỉ huy Mãn Ý: "Đi xem thử là ai."

Mãn Hoài vội vàng giấu gạo và thịt ba chỉ vào trong nhà.

Mãn Ý đi mở cửa, lại trở về.

Kiều Quế Lan từ ngoài cửa đi vào, đi thẳng về phía Kiều Mãn Nguyệt, vừa vội vàng vừa bất mãn hỏi, "Sao lại đi lâu như vậy? Cố Thừa Phong nói thế nào?"

Kiều Mãn Nguyệt ngồi trên ghế dưới mái hiên, nhận chén nước sôi để nguội mà Mãn Ý lấy từ nhà bếp, thoải mái uống mấy ngụm.

"Nói đi chứ." Kiều Quế Lan thúc giục, bộ dạng chậm chạp này của Kiều Mãn Nguyệt thật sự làm cho cô ta vội muốn chết.

Vốn dĩ Mãn Ý muốn đi vào nhà trông lương thực với Mãn Hoài, nghe vậy thì mím môi, im lặng không tiếng động đi đến bên cạnh Kiều Mãn Nguyệt, ngoan ngoãn đứng đó.

Kiều Mãn Nguyệt liếc nhìn cậu bé một cái, đưa ly nước đã uống xong cho cậu bé, lại nhìn Kiều Quế Lan, "Chuyện này không phải cô nên đi hỏi Cố Thừa Phong sao? Cô cho rằng suy nghĩ của tôi rất quan trọng?"