Chương 10

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy, hơi nhướng mày, "Tôi muốn làm gì cũng được?"

Cố Thừa Phong nhìn khuôn mặt tràn đầy ý cười của cô, theo bản năng nhíu mày thật chặt, "Chỉ cần cô đồng ý, tôi có thể lập tức báo cáo, chẳng qua tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ rõ ràng, một khi kết hôn cũng không phải muốn ly hôn là có thể ly hôn."

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy thì sững sốt một chút, trong nháy mắt đó, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh.

Đột nhiên, cô nghĩ đến cái gì đó, hơi híp mắt, "Là anh thay quần áo cho tôi?"

Một câu nói không đầu không đuôi như vậy, nhưng lại làm cho khí thế trầm ổn quanh thân Cố Thừa Phong lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên căng thẳng lúng túng.

Anh nhanh chóng giải thích: "Tình huống lúc đó quá hỗn loạn, tôi cũng lo lắng áo ướt sũng ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Tôi có thể thề, trong quá trình giúp cô thay áo, tôi không nhìn thấy gì cả."

Vốn dĩ công viên cũng không có mấy người, sau khi đứa bé được hồi sức tim phổi tỉnh lại, người lớn hoàn toàn không kịp suy nghĩ, ôm lấy đứa bé chạy đi, tất nhiên Kiều Mãn Nguyệt ngã vào trong lòng Cố Thừa Phong không ai chú ý đến.

Kiều Mãn Nguyệt: ...

Không trách cô luôn cảm thấy Cố Thừa Phong lạ là.

Kiều Mãn Nguyệt thật sự không biết dùng biểu cảm gì đối mặt chuyện này, cô hơi nhếch mép nói, "Cho nên tôi phải khen anh là quân tử, không lợi dụng người ta lúc gặp nguy?"

"Tôi không có ý này." Cố Thừa Phong nhỏ giọng nói, nghiêng đầu không dám nhìn vào mắt của cô.

Trên thực tế, nếu như Kiều Mãn Nguyệt không hỏi, anh cũng sẽ không nói ra, trừ phi trong tương lai Kiều Mãn Nguyệt kết hôn với anh, nếu không anh sẽ chôn chuyện này ở trong bụng, không ai biết được.

Kiều Mãn Nguyệt vừa tức giận vừa buồn cười, cô chưa từng nghĩ buổi xem mắt hôm nay có thể bắt được ngựa như vậy.

Hai người yên lặng lại đi về phía trước mấy bước.

Đột nhiên Cố Thừa Phong mở miệng nói: "Bây giờ tôi là một Đoàn trưởng, tiền lương mỗi thàng cộng với trợ cấp là khoảng một trăm đồng, tôi ở bộ đội không tiêu cái gì cả, trong nhà không có trưởng bối, trước mắt chỉ có hai đứa bé là cần dùng một ít tiền thôi."

Kiều Mãn Nguyệt sửng sốt một chút, kịp phản ứng lại lời của anh, vui vẻ nói: "Anh sẽ không cho rằng có thể dùng tiền để làm tôi động lòng chứ?

Cố Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc chối, "Tất nhiên không phải, chỉ là muốn để cho cô hiểu rõ hơn về tôi."

Kiều Mãn Nguyệt: ...

Cô suy nghĩ một chút, "Anh hiểu bao nhiêu về tình huống của tôi?"

"Chỉ là biết cô đã từng học đại học." Cố Thừa Phong trả lời đúng sự thật.

Kiều Mãn Nguyệt cũng không ngạc nhiên, nếu biết tình huống của cô, Cố Thừa Phong không thể nào giống như bây giờ được.

Cô nói: "Cha mẹ tôi đã mất, cũng không có ông nội bà nội, trái lại có bà ngoại ông ngoại, cậu, dì, chẳng qua rất ít khi lui đến, qua lại tương đối nhiều là một nhà bác cả. Đúng rồi, tôi còn có hai em trai, một đứa sáu tuổi một đứa năm tuổi, tôi chắc chắn phải dẫn theo hai đứa bé, như vậy anh còn nguyện ý kết hôn với tôi sao?"

"Vậy thì tốt quá!" Cố Thừa Phong đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.