Rất nhanh Tần Trạch Dươmg mang theo bốn chiếc bánh bao trở lại. Bánh bao lúc này rất to, bên trong chứa rất nhiều nhân thịt, gần như phải gấp đôi bánh ở hiện đại, Lâm Lâm cảm thấy cô chỉ cần ăn một chiếc là no căng.
“Bánh bao ở bán như thế nào vậy?” Nhìn chiếc bánh to như vậy, Lâm Lâm có chút tò mò.
“1 mao 9 phân một cái và 1 phiếu lương thực.” Tính ra giá bằng gần nửa cân thịt, nhưng bánh bao đều làm từ lương thực quý như bột mỳ tinh và thịt, giá này cũng xứng đáng.
Cô chỉ ăn hết được một chiếc, Tần Trạch Dương ăn hai chiếc. Còn một chiếc anh bọc lại bỏ vào túi cho Lâm Lâm.
“A, Trạch Dương, đồng chí Lâm, hai người cũng lên huyện thành sao.” Lâm Lâm nghe thấy có người gọi, quay đầu nhìn, là đám người thanh niên trí thức ở cùng Tần Trạch Dương.
“Thật là trùng hợp.” Điềm Ninh Hạ đối Lâm Lâm nói.
“Hai người vào huyện thành làm gì vậy? Tôi từ buổi sáng đã không nhìn thấy A Dương đâu, hoá ra là đi bồi vị hôn thê nha.” Tống Triều trêu chọc nói.
“Không bồi Lâm Lâm chẳng lẽ đi bồi cậu? Cậu là thanh niên cao lớn còn cần người khác đi cùng hả?” Bạch Nhạc đứng bên cạnh cười Tống Triều.
“Tôi đi chọn giúp Trạch Dương ít vải về làm quần áo.” Lâm Lâm thoải mái hào phóng trả lời.
“Nha~”
“Ai nha, tôi nói có vị hôn thê chính là không giống chúng ta, có người quần áo cũ một chút đều có người quan tâm, có người quần áo mặc đến rách thì vẫn phải mặc a.” Tống Triều hướng Tần Trạch Dương cười.
Tần Trạch Dương trả lại cho hắn một cái ánh mắt xem thường.
“Tống ca, để tôi tới quan tâm cậu, bộ quần áo nào của cậu bị hỏng thế?” Bạch Nhạc nhìn nhìn quần áo trên người Tống Triều một vòng.
“Đi đi đi.” Tống Triều đấm một quyền lên vai Bạch Nhạc đuổi đi.
Mọi người cười ha ha.
“Hai người là muốn đi về sao?” Điềm Ninh Hạ hỏi.
“Ừ, đồ vật chúng tôi đều đã mua xong.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi, chúng tôi cũng đang muốn trở về.” Ba người bọn họ nhân dịp ở đại đội không có nhiều việc liền xin đại đội trưởng nghỉ làm vào huyện thành đi dạo với mua sắm ít vật dụng cá nhân. Hiện tại cũng vừa lúc muốn trở về.
Trở lại trong thôn mọi người tạm biệt về nhà.
Lâm Lâm mở cửa nhà ra nhìn thấy mẹ Lâm đang ngồi trong sân đóng giày, vải lần trước làm quần áo cho Lâm Lâm và hai đứa nhỏ. Vẫn dư lại một ít nữa để làm giày vải cho cháu trai.
“Con lại mua gì mà nhiều vậy?” Mẹ Lâm nhìn thấy bọc đồ trên tay Lâm Lâm.
“Đây là vải Trạch Dương mua để anh ấy may áo.” Lâm Lâm biết tính mẹ Lâm tính toán chi li nên cũng không nói nhiều. Nếu biết vải là cô mua lại mất công tra hỏi một trận.
“Con có mua một cái bánh bao thịt, mang về cho mọi người nếm thử.” Lâm Lâm lấy bánh bao từ trong túi ra.
“Đặt ở phòng bếp đi, như thế nào lại mua được có một cái, nhiều người như vậy đâu.” Lâm Lâm không đáp, cô mang bánh bao đặt vào tủ bếp, sau đó mang bọc vải về phòng mình sắp xếp.
Lâm Lâm cầm trong tay 2 thước vải mua cho Tần Trạch Dương, cô nghĩ quần áo ở thời đại này hiện tại chưa phổ biến may sẵn, ít nhất là trong khoảng 2 năm tới cô vẫn sẽ phải mặc quần áo tự may. Sau khi cô và Tần Trạch Dương kết hôn lại không thể lúc nào cũng nhờ mẹ Lâm may giúp được. Cô tính nhờ mẹ Lâm dạy may quần áo, khả năng may vá của cô chắc chắn sẽ không quá tệ vì dù sao những dây buộc tóc làm ra được cũng nhờ vào sự khéo léo của cô mà. Nên đối với việc học may quần áo Lâm Lâm vẫn rất có tự tin.
Mang theo vải đi tới chỗ mẹ Lâm: “Mẹ đang làm gì vậy?”
“Đang đóng đế giày làm giày vải cho hai đứa nhỏ, tranh thủ đang nông nhàn nên làm luôn, chờ mấy nữa vào vụ thu lại không có thời gian.” Mẹ Lâm đáp.
“Mẹ, mẹ dạy con may quần áo đi, con học may được quần áo sau này mẹ cũng không cần vất vả may giúp bọn con nữa.” Lâm Lâm nói.
“Ừ, được rồi, con đều sắp phải gả chồng, không biết may quần áo thì cũng không tốt.” Mẹ Lâm răn dạy.
“Đây là vải hôm nay Trạch Dương mua, mẹ dạy con làm áo cho anh ấy trước đi.” Lâm Lâm đưa bọc vải cho mẹ Lâm.
“Con muốn may quần áo trước hết phải có kích cỡ…” Mẹ Lâm bắt đầu chỉ dạy.
“A, con quên hỏi kích cỡ của anh ấy rồi, để con đi hỏi trước.” Lâm Lâm vỗ vỗ đầu, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi cửa.