Chương 22: Lấy Số Đo

Thời điểm Lâm Lâm cầm thước đo đi tới chỗ ở của thanh niên trí thức, mọi người đang tụ tập ở sảnh trước nói chuyện nhưng không thấy Tần Trạch Dương.

“Chào mọi người, cho hỏi Tần Trạch Dương đang ở đâu?” Lâm Lâm chào hỏi.

“Đồng chí Lâm, cô hỏi Tần Trạch Dương sao? Hình như cậu ấy đang ở hậu viện tu sửa ghế dựa.” Người đáp là Tống Triều.

Lâm Lâm cảm ơn rồi đi tới hậu viện, quả nhiên Tần Trạch Dương đang gõ gõ đập đập một cái ghế dựa.

“Trạch Dương, anh lại đây một chút.”

Tần Trạch Dương nghe thấy thanh âm của Lâm Lâm liền buông đồ trong tay xuống đi qua: “Làm sao vậy?”

“Em không phải muốn may quần áo cho anh sao, nhưng quên hỏi số đo của anh. Anh có biết số đo của mình không? Nếu không rõ thì em có mang thước dây tới, có thể đo một chút.” Lâm Lâm nói.

Chuyện này Tần Trạch Dương thật đúng là không biết, trước kia anh sinh sống ở thủ đô, ở đó đều đó cửa hàng bách hoá lớn có bán quần áo may sẵn, có thể trực tiếp chọn mua rồi mặc luôn.

Nhìn vẻ mặt của anh Lâm Lâm liền rõ ràng: “Được rồi, vậy để em đo cho anh.”

Lâm Lâm cầm thước dây đến gần Tần Trạch Dương, bảo anh đưa lưng về phía mình dùng thước dây ở trên eo của anh vòng một vòng. Khoảng cách gần làm cho cô ngửi rõ mùi hương dịu nhẹ của gỗ tuyết tùng, hoà cùng với chút mồ hôi nam tính trên người anh. Nhiệt độ kia dường như có chút cao, khiến Lâm Lâm khi tới gần mặt cũng dần dần nóng lên.

Trong lúc Lâm Lâm tới gần thì toàn thân cơ bắp của Tần Trạch Dương đều căng chặt lên, khi cô ở trên người anh đo sẽ không cẩn thận đυ.ng chạm, làm cho lòng anh giống như bị mèo cào, có chút ngưa ngứa.



Lâm Lâm cũng cảm giác được Tần Trạch Dương không được tự nhiên, cô cũng cố gắng đẩy nhanh gốc độ đo.

Đo xong phần eo, vai và cánh tay, kế tiếp chính là vòng ngực, Lâm Lâm đem thước dây từ phía sau vòng ra phía trước, cũng chính là vị trí trước ngực giao nhau, còn chưa nhìn rõ số liệu, cô đã bị Tần Trạch Dương ôm vào trong lòng.

“Lâm Lâm, thật mong có thể nhanh chóng đến ngày em gả cho anh.” Yết hầu Tần Trạch Dương nhấp nhô, giọng khàn khàn nói khẽ vào tai cô. Tần Trạch Dương anh độc thân từ trong bụng mẹ suốt hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên muốn nhanh chóng kết hôn đến vậy.

Vành tai Lâm Lâm đều đỏ ửng, có điểm ngượng ngùng: “Anh thật là, cũng chỉ có mấy tháng nữa.”

“Anh vẫn cảm thấy rất lâu.” Anh siết chặt vòng ôm.

“Được rồi, để em đo cho xong, đợi em may xong áo sẽ đem lại đây cho anh.” Cô khẽ đẩy anh ra, dù sao cũng đang ở bên ngoài, để ai thấy được thì không tốt. Lấy số đo xong cô liền muốn đi về.

“Để anh đưa em về.” Tần Trạch Dương nói.

“Anh làm tiếp công việc rồi nghỉ ngơi đi, không cần đưa em, đường cũng không xa, hôm nay anh cũng mệt rồi.” Nói rồi liền xua xua tay rời đi.

Lâm Lâm mang theo số đo của Tần Trạch Dương về nhà đưa cho mẹ Lâm, sau đó ngồi nghe bà hướng dẫn cách cắt may. Những ngày kế tiếp Lâm Lâm đều cùng mẹ Lâm học cách may quần áo. Đúng như Lâm Lâm nghĩ, việc may vá này đối với cô cũng không quá khó, nhìn mẹ Lâm làm mẫu may một chiếc áo, chiếc còn lại cô đã có thể tự may.

Sau khi làm xong áo cho Tần Trạch Dương, Lâm Lâm lại bắt đầu làm dây buộc tóc. Trong vòng 4 ngày cô đẩy tốc độ làm được 200 cái.



Hôm nay Lâm Lâm đem áo đến cho Tần Trạch Dương, thuận tiện nói cho anh chuyện ngày mai đi huyện thành.

“Đây là hai chiếc áo đã may xong, chiếc màu đen là mẹ em làm, chiếc màu trắng là em làm.” Lâm Lâm vẫn có chút ngượng ngùng nói: “Em mới làm nên không quá đẹp đâu, anh thử trước đi, nếu có chỗ nào chưa vừa để em chỉnh lại.”

“Để anh đi thử.” Tần Trạch Dương vào phòng thay.

Đợi một lát liền ra tới, trên người anh mặc là chiếc áo mà Lâm Lâm may, trông rất vừa người, nhìn anh mặc áo trắng thực sự rất giống những nam thần thanh xuân vườn trường trong các bộ phim ảnh. Anh mày kiếm mắt sáng, khoé miệng toát ra ý cười, càng tô thêm vẻ phong lưu tuấn tú. Lâm Lâm nhìn đôi mắt liền sáng lên.

"Thật soái, anh thấy có chỗ nào cần sửa lại không?" Mặc dù nhìn rất vừa vặn nhưng Lâm Lâm vẫn hỏi lại anh cho chắc.

"Không có, mặc rất thoải mái." Tần Trạch Dương mỉm cười đáp.

"Đây mới là lần đầu tiên em may thôi, đợi em làm thêm mấy lần đảm bảo sẽ càng đẹp hơn nữa." Lâm Lâm thực vừa lòng, có chút đắc ý nói với anh.

"Ừ, vợ của anh thật lợi hại." Tần Trạch Dương cưng chiều xoa nhẹ đầu cô nói.

"Anh...ai là vợ của anh?" Lâm Lâm có chút xấu hổ khẽ liếc anh.

"Sớm muộn gì cũng là." Tần Trạch Dương cười tự tin.

"Không nói với anh nữa, em phải về đây, sáng mai anh nhớ hẹn nhé." Khuôn mặt cô có chút đỏ lên, nói xong liền xoay người đi về nhà, nghĩ thầm, ai nói nam phụ trong truyện là người lạnh nhạt chứ? Rõ ràng rất biết tán tỉnh.