Chương 11: Giai Cấp Vô Sản

Trước đây điều kiện gia đình của Tần Trạch Dương vốn không tồi, đối với đồng hồ cũng có chút nghiên cứu. Có thể thấy được kiểu dáng cũng như chất lượng của chiếc đồng hồ này là hàng tốt, là hiệu “Omega” một thương hiệu đồng hồ khá cao cấp.

“Bán thế nào?” Tần Trạch Dương hỏi, anh suy đoán đái khái tầm 300 đồng.

“180 đồng.” Người thanh niên tên Cao Đức báo giá, chiếc đồng hồ này kỳ thực là cậu em vợ hắn làm công an thu được trong một lần càn quét nhóm trộm. Vật không trả được về chủ cũ, giữ lại cũng không được, cho nên hắn ra một số tiền 70 đồng mua lại, sau đó đến chợ đen bán qua tay.

Tần Trạch Dương kỳ quái nhìn về phía Cao Đức, hắn ta cho rằng mình báo giá quá cao: “Anh nhìn xem chất lượng đồng hồ này rất tốt, mặt trên đồng hồ còn phản quang, nhìn rất đẹp. Kiểu dáng cũng là kiểu mới, tôi đây phải đến tận bách hoá Thượng Hải mới mua được đấy. Như vậy đi, thấy vợ chồng son hai người đẹp đôi như vậy, tôi chịu chút thiệt thòi, tiện nghi cho các người, 160 đồng, không thể ít hơn.”

Tần Trạch Dương minh bạch, đồng hồ này chỉ sợ lai lịch bất chính, không phải người này đi Thượng Hải đầu cơ trục lợi, hẳn là hắn từ nơi nào nhặt được của hời.

Tần Trạch Dương cau mày: “Sao có thể quý như vậy, thành phố Thượng Hải bán một chiếc đồng hồ cũng không đến 100 đồng, anh ở nơi này giá lại cao gấp đôi.”

“Người anh em, tôi cũng phải kiếm chút lộ phí a, đồng hồ này thực sự là loại tốt, chính tôi cũng rất thích đấy. Nếu không phải trong nhà khó khăn tôi còn muốn mang về cho vợ tôi dùng chứ không bán đâu. Hôm nay coi như Cao Đức tôi cùng anh kết giao bạn bè, tính cho anh 140 đồng.”

“Phốc” Lâm Lâm đang nghiêm túc nghe Tần Trạch Dương mặc cả, lại nghe thấy tên Cao Đức này cò kè giá còn lấy lý do quang minh chính đại như vậy liền không nhịn được cười.

“Bạn bè của anh hẳn là rất nhiều đi.” Lâm Lâm trêu chọc nói.

“Cô như thế nào biết, Cao Đức tôi chính là người có quen biết rộng, cái gì có thể thiếu chứ bạn bè thì không thiếu bao giờ.”



Cuối cùng Tần Trạch Dương cũng không muốn mất thêm thời gian, lấy giá 140 đồng mua chiếc đồng hồ này. Mua xong liền trực tiếp đeo lên tay cho Lâm Lâm.

Hiếm khi mới tới chợ đen một lần, mua được đồng hồ xong hai người cũng không về luôn mà đi dạo xung quanh một chút. Hàng hoá bán ở đây đa dạng hơn Cung Tiêu Xã rất nhiều, nhưng do không cần phiếu nên giá cả cũng cao hơn không ít.

Lâm Lâm gặp được người bán thịt liền hỏi giá, một cân thịt có phiếu giá là 4 mao, mua ở chợ đen không cần phiếu là 6 mao. Mặc dù giá cao hơn bên ngoài, nhưng ở nông thôn kiếm được phiếu thịt cũng rất khó, cô dùng hết 1 đồng 2 mao còn lại mua được hai cân thịt. Còn 1 mao 8 phân kia lúc ở Cung Tiêu Xã cô đã mua mấy chiếc bánh rán hành cho hai đứa cháu trai ở nhà. Tối qua Huy Huy biết được cô muốn đi huyện thành, liền làm nũng liên tục dặn cô mua cho bé. Hiện giờ cô chính thức trở thành giai cấp vô sản không một đồng dính túi.

Mua đồ xong, hai người ra khỏi hẻm nhỏ, Tần Trạch Dương hỏi: “Em có mệt hay không? Đã đói bụng chưa?”

Lâm Lâm nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ trưa.

“Em có chút đói.” Hôm nay đi đường mua đồ lâu như vậy, bụng đã sớm trống rỗng.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đó.” Tần Trạch Dương mang theo Lâm Lâm đi tới tiệm cơm quốc doanh.

Nói là tiệm cơm quốc doanh, kỳ thật cũng không khác gì với quán cơm bụi ở hiện đại, bên trong có một người đàn ông trung niên đang ngồi ăn mì thịt bò, nhìn trong đĩa mì kia cũng chỉ điểm xuyết hai ba miếng thịt. Người phục vụ trong tiệm cũng không quan tâm có khách vào hay không, còn nằm gục trên bàn ngủ.

Lâm Lâm đi qua gọi người phục vụ vài tiếng, người phục vụ lúc này mới chậm rì rì ngẩng đầu. Đang chuẩn bị phát hoả: “Gọi cái gì mà gọi, không thấy tôi đang ngủ hay sao? Chính mình không có cơm ăn….A! Vị đồng chí này, anh muốn ăn cái gì? Trưa nay chúng ta có thịt kho tàu, có mì thịt bò, thịt kho tàu tất cả đều là thịt mỡ nha.” Vừa trông thấy Tần Trạch Dương, người phục vụ lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình hẳn lên.

“Vị đồng chí này là công nhân xưởng nào a? Không biết đã tìm được đối tượng chưa?” Lữ Hiểu Yến chưa từng gặp qua thanh niên nào đẹp trai như vậy, cô ta cảm thấy như chính mình đã tìm được đối tượng cách mạng tương lai. Còn về ý kiến của đối phương thế nào, Lữ Hiểu Yến không cảm thấy đối phương sẽ chướng mắt mình, cô ta có vẻ bề ngoài không tệ, lại thêm có công việc ở tiệm cơm quốc doanh, đây là công việc cực kỳ vẻ vang, dư giả xứng đôi với đối phương.