Chương 10: Chợ đen

Cô nhìn xung quanh, sau đó đi thẳng về phía quầy vải, hỏi người bán hàng: “Chào cô, ở đây có bán vải lẻ không?”

Theo cô biết thì vải lẻ là những miếng vải nhỏ bị dư lại sau khi cắt các thước vải, có rất ít người muốn mua loại vải này vì phải mất rất nhiều công khâu ráp mới ra được mảnh vải to. Nhưng với kế hoạch kiếm tiền cô sắp làm thì đây lại là thứ cực kỳ tốt, mảnh vải tuy rằng nhỏ nhưng được cắt ra từ nhiều thước vải khác nhau, nên màu sắc cực kỳ đa dạng.

“Có, 3 mao một bọc, không cần phiếu.” Người bán hàng không mấy nhiệt tình, chỉ vào đống túi xếp ở bên cạnh quầy. Đống vải thừa này không có mấy tác dụng nên không cần mua bằng phiếu.

Hai mắt Lâm Lâm sáng lên, cô lấy ba bọc vải lẻ. Sau đó mua thêm 20 chiếc dây chun quần, hết 4 mao, tổng cộng là 1 đồng 3 mao.

“Em mua những thứ này làm gì vậy?” Tần Trạch Dương ở bên cạnh thắc mắc, anh thấy cô vào quầy vải nghĩ cô muốn mua vải may quần áo, không ngờ cô lại mua mấy bọc vải vụn.

“Em có việc cần dùng tới, sau này sẽ nói cho anh biết.” Lâm Lâm làm ra vẻ bí mật cười nói.

Tần Trạch Dương bất đắc dĩ cười, thấy cô muốn đi thì anh kéo nhẹ cô lại: “Em cũng mua ít vải may quần áo đi.” Sau đó nói với người bán hàng: “Cắt cho tôi 4 thước vải, một thước màu trắng, một thước màu vàng nhạt, hai thước màu đen.” Chỗ vải này có thể đủ cho cô may hai bộ quần áo.

Nhân viên bán hàng nhìn người thanh niên này bề ngoài đẹp trai, lại ra tay hào phóng với đối tượng của mình như vậy. Nhìn Lâm Lâm với vẻ hâʍ ɦộ: “Của anh đây, 1 thước vải 3 đồng 3 mao, tổng cộng 13 đồng 2 mao.”

“Sao anh lại mua nhiều như vậy?” Lâm Lâm kéo kéo tay áo anh.

“Anh thấy màu sắc vải rất hợp với em, em mặc lên người chắc chắn sẽ rất đẹp.” Tần Trạch Dương mỉm cười nói.

Lâm Lâm rất cảm động, đã từ rất lâu rồi không có người quan tâm cô như vậy. Kiếp trước ba mẹ đều có gia đình riêng của họ, tự bản thân cô phải tự lập từ rất sớm, kiếp này có người nhà nhưng do yếu tố thời đại nên cô cũng không phải được nâng niu hay sủng ái. Nhìn người đàn ông trước mắt, trái tim cô đập thình thịch. Cô tự hứa với mình sau này cũng phải đối với anh thật tốt.



Sau mấy giờ, thấy đồ vật cần mua gần như đã đủ, Lâm Lâm nói: “Những thứ cần mua cũng không sai biệt lắm, anh có còn muốn mua thêm gì không?”

“Anh còn một món đồ muốn mua nữa.” Tần Trạch Dương mở miệng nói.

“Anh muốn mua thứ gì? Nơi nào có bán?” Lâm Lâm tò mò.

“Chúng ta đi tiếp mấy quầy khác xem có hay không.” Tần Trạch Dương không nói rõ muốn mua gì.

“Các cô nơi này có bán đồng hồ nữ không?” Tần Trạch Dương đi tới khu vực mấy quầy bán hàng đồ gia dụng hỏi.

“Đồng hồ? Đó là vật ở thành phố lớn mới có bán, nơi này không có.” Một nhân vên bán hàng nghe thấy soái ca này muốn mua đồng hồ, tức khắc nói.

Tuy rằng dự đoán trước kết quả, nhưng là Tần Trạch Dương vẫn muốn hỏi thử. Suy nghĩ một lát, cảm thấy qua mấy ngày nữa lại đi thành phố một chuyến mua đồng hồ cho Lâm Lâm.

“Anh là muốn mua cho em sao?” Lâm Lâm đi ở trên đường, suy nghĩ một chút vẫn lên tiếng hỏi.

“Ừ, nhưng tiếc là nơi này lại không có.” Ngữ khí có chút thất vọng.

“Nơi này không có cũng không sao, lần sau chúng ta có thể đi xa hơn sẽ có chỗ bán thôi.” Lâm Lâm sẽ không đả kích tâm ý muốn mua lễ vật cho mình của anh.



Tầm tình của Tần Trạch Dương bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốt lên không ít.

“Đồng chí, hai người chờ một chút.” Đột nhiên nghe thấy phía sau có người kêu.

Lâm Lâm cùng Tần Trạch Dương dừng lại bước chân, thấy một cô gái tóc ngắn tuổi ngoài hai mươi đuổi theo bọn họ.

Cô gái đi tới, vẻ mặt tươi cười, dùng thanh âm chỉ ba người có thể nghe thấy, thấp giọng nói: “Các người muốn mua đồng hồ đúng không? Chỗ tôi có một chiếc đồng hồ, hoàn toàn mới, mang về từ Thượng Hải.”

Lâm Lâm có chút đề phòng nhìn cô ta, đây là cô gặp phải lừa đảo?

Lâm Lâm nhìn nhìn Tần Trạch Dương, Tần Trạch Dương dùng ánh mắt an ủi Lâm Lâm, tiếng nói trầm thấp hỏi: “Ở nơi nào?”

“Hai người đi theo tôi.” Cô gái kia dẫn Tần Trạch Dương cùng Lâm Lâm đi qua mấy cái hẻm nhỏ, càng đi càng sâu, người xung quanh cũng ngày càng nhiều. Trước mặt mỗi người đều chất đống bao tải, bên trong nhìn không rõ chứa hàng hoá gì, có rất nhiều người đang thấp giọng cùng nhau cò kè mặc cả.

Lúc này Lâm Lâm mới phản ứng lại, cô đây là bị mang tới chợ đen a. Đột nhiên có chút hưng phấn!

Trước kia cô mới chỉ biết tới chợ đen ở niên đại này thông qua tiểu thuyết hoặc trên phim ảnh, hiện tại rốt cuộc đã được chứng kiến tận mắt, cô muốn nghiêm túc quan sát.

Tần Trạch Dương phản ứng lại cũng biết đây là nơi nào. Anh cũng chưa từng đi chợ đen bao giờ, chỉ mới nghe qua Tống Triều nói, hắn cũng từng rủ anh đi nhưng bị anh cự tuyệt, thời điểm đó anh gần như chẳng có hứng thú với bấy kỳ điều gì. Trước kia tuy rằng nhìn bề ngoài anh vẫn bình thường, nhưng kỳ thật chỉ có mình anh biết bản thân đã thất vọng với sinh hoạt, với cuộc sống như thế nào. Gần đây bởi vì Lâm Lâm anh mới dần lấy lại tinh thần, về sau anh nhấy định phải thay đổi chính mình, Tần Trạch Dương âm thầm hạ quyết tâm.

Bỗng nhiên Tần Trạch Dương đưa tay nắm chặt lấy tay Lâm Lâm.