Chương 33

Giá cả này đã đuổi đi khá nhiều khách, thật sự người bình thường tiếc không nỡ mua.

Tô Hồi lại đề xuất, nếu như có phiếu bất kể là phiếu gì thì sẽ được bán ba hào nửa cân.

Giá này dễ chấp nhận hơn nhiều.

Lấy ra hơn mười cân, rất nhanh đã được bán sạch, có người lấy luôn mấy bó.

Bán xong cô vội vã rời đi, chờ qua một thời gian cô lại đi tiếp.

Lần này cô thay một bộ áo quần khác, gùi trên lưng một sọt tre, bên dưới lót lá chuối bỏ cá vào.

Cá cũng là thịt, có vài người kiểm tra độ tươi ngon một tí rồi đồng ý với giá mà cô đưa ra không nói lời nào.

Cá to như thế này mà năm hào nửa cân và không cần phiếu thịt. Đi dạo ngang qua nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua nó!

Tô Hồi vẫn luôn dùng mắt nhìn tứ phương, tai nghe tám hướng, không chú ý thấy người nào mang băng tay đỏ cả nên cấp tốc bán hết cá. Cô chui vào một cái hẻm không người và thay một bộ áo quần lúc ban đầu, cầm giỏ tre chậm rãi đi trên đường. Cô muốn xem thử có thịt hay không nhưng đáng tiếc, thịt thì không có nên chỉ mua một cân bột mì.

Đi ra khỏi khu vực đó, thần thức của Tô Hồi đi vào không gian nhỏ để xem thu hoạch của mình.

Rau xanh bán được bốn tệ hai hào và đủ loại phiếu. Tất cả đều không có giá trị lắm, có phiếu lương thực, phiếu vải càng nhiều hơn.

Đối với người nông dân mà nói thì phiếu lương thực khá dễ dàng kiếm được, nhưng phiếu vải thì khó có hơn. Mỗi năm người lớn và trẻ con đều có khẩu phần nhất định, nhưng phiếu vải thì không như vậy. Trấn bọn họ có nhà máy dệt, công nhân nhà máy dệt sẽ thiếu vải sao?

Bọn họ mua vải bị lỗi thì không cần phiếu vải.

Không cần phiếu vải thì giá cả tương đối rẻ, thế là phiếu vải trong tay tồn lại.

Dù sao cá cũng là thịt, có to có nhỏ. To thì hai, hai cân rưỡi, nhỏ thì cũng gần một cân. Hơn hai mươi con bán được hai mươi sáu tệ bảy hào.

Không tệ lắm, số tiền này cũng đã gần bằng lương một tháng của công nhân rồi.

Tô Hồi vui rạo rực đi đến nơi bán thịt lợn. Thịt đã bán hết từ sớm, chỉ còn lại cặp móng heo không được bao nhiêu thịt, mà giá cả không hề rẻ chút nào. Tô Hồi cũng không chê, giá cao thì cao, không thu phiếu thịt chính là như vậy, mà phiếu thịt của cô không có bao nhiêu.

Mua thịt xong còn có chuyện cuối cùng phải làm, đó là đi đến trạm thu hồi.

Từ lâu cô đã có cách nghĩ đối với trạm thu hồi, những thứ đồ gia dụng cũ trong nhà đều là do Tôn Cường lấy về từ trạm thu hồi, ở đây đồ cũ gì cũng có.

Tô Hồi định đến trạm thu hồi nhìn xem có đồ dùng gia đình nào khác không. Ví dụ như cái giá hoặc cái tủ. Nếu như có cái hòm nhỏ, có thể sử dụng cũng được, còn có sách vở cũng phải chuẩn bị nữa.

Bây giờ Trương Bảo Quốc lên lớp ba, sau khi vào xuân học tiếp một học kỳ thì sẽ lên lớp bốn. Sách lớp bốn vẫn chưa có, Trương Vệ Quốc cũng phải đi học, đầu mùa xuân cậu nhóc sẽ lên tám tuổi, cậu nhóc có thể dùng sách mà Trương Bảo Quốc đã dùng, trái lại không cần mua nữa.

Có một khoảng thời gian cô không chú ý thời sự, nếu như có các loại báo cũ thì cũng có thể lấy về tự xem, còn có thể sắp xếp bài tập cho con trai.

Trạm thu hồi rất lớn cũng rất hỗn loạn, có hai người ở đây, một người là ông cụ, ngồi trên ghế chậm rãi uống trà. Thấy cô tới, ông ta ngước mắt: “Cô cần gì?”

Phía sau có một chàng trai, đang sắp xếp phân loại những món đồ đó.