Nhóm dịch: Phù Du
Lục phụ nghe bên kia không có phản ứng, cố ý lớn tiếng kêu qua đầu kia điện thoại, “Doanh Doanh, mau tới quỳ xuống cho cái đồ không biết cố gắng này của chúng ta đi.”
Lục Vân Sâm nhéo nhéo giữa mày, ba mẹ bây giờ càng diễn càng giống, thở dài nói, “Con đi.”
Tuy rằng biết là ba cố ý đắn đo mình, nhưng anh thật sự có thể thờ ơ sao? Nếu để tiếp tuyến viên đều nghe được, về sau truyền ra thì giống cái gì.
Ba Lục nhéo điện thoại nhướng mày nhìn vợ đang đứng bên cạnh, bộ dáng đã thu phục, ngoài miệng còn không biểu hiện ra, tiếp tục nói, “Bây giờ ba kêu thím họ con liên lạc với con, Vân Sâm à, cũng không phải ba mẹ muốn ép con, chỉ là tuổi bọn ta đều lớn rồi, rủi ngày nào đó có cái cái gì, con còn chưa có yên ổn thì ba và mẹ con không yên tâm được.”
Lục Vân Sâm không muốn nghe ba tiếp tục diễn, “Lần trước ba còn nói ít nhất có thể sống tới 99, nếu ba không biết tính, con tự tính lại lần nữa cho ba, để xem còn lại bao nhiêu ngày.”
Ba Lục cảm thấy đứa út này của mình một chút đáng yêu cũng không có, cái tính tình chó gặm này hy vọng con gái người ta đừng ghét bỏ là được, “Được rồi, lúc lão tử biết tính không biết anh còn chơi bùn ở chỗ nào đâu, cúp đây.” Nói xong lập tức chuẩn bị treo điện thoại.
“Nhà chú họ ở đâu?” Anh nghĩ nếu không thì mình tới chào hỏi trước một chút, ở chỗ ba mẹ nói không thông, chú họ thím họ có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn chút nhỉ.
Ba Lục suy nghĩ một chút, “Trấn Bạch Sa.” Hình như là chỗ này, chỗ đó còn có một cái xưởng rượu rất nổi tiếng, trước kia ông đi qua một lần, lập tức thích uống rượu ở chỗ kia.
Trấn Bạch Sa? Là trấn Bạch Sa bọn họ đi qua khoảng thời gian trước sao?
Lục Vân Sâm hỏi lại một câu, “Là ở trấn trên hay là ở trong thôn?”
Nếu xem mắt có thể gặp được…… Không thể nào, ý tưởng vừa mới nhảy ra khỏi đầu lập tức bị anh cắt đứt, anh đang nghĩ cái vậy? Người ta vẫn còn là một cô bé.
Nhưng anh cũng không nghĩ cự tuyệt lần xem mắt này.
“Để thím họ con sắp xếp đi, sao con còn ghét bỏ người nhà quê vậy, ba nói cho con biết, lão tử của con cũng là con chăn trâu……” Ba Lục lại nói liên tục một đống.
Lục Vân Sâm lại thở dài lần nữa, “Không có ghét bỏ, chỉ hỏi địa chỉ một chút cũng không được sao?”
“Vậy còn được.”
Chẳng qua ba Lục biết cũng không nhiều lắm, cuối cùng còn phải để xem vợ của em họ mình sắp xếp như nào, dù sao chỉ cần biết em họ chắc chắn sẽ không hố bọn họ là được rồi.
Ba Lục cúp điện thoại, thấy con trai không có lại bài xích xem mắt, lập tức liền cười tủm tỉm quay đầu lại nói với vợ, “Doanh Doanh, có khi ăn Tết chúng ta có thể uống được trà của con dâu út rồi.”
Chu Doanh thấy bộ dáng tự tin của chồng, tức giận trợn trắng liếc mắt một cái nói, “Đưa về được rồi tính.”
“Chỉ cần nó đồng ý xem mắt, đưa về cũng rất dễ.” Tuy rằng ba Lục tính tình con trai mình lạnh lùng, nhưng tốt xấu gì cũng tuấn tú lịch sự, lại còn tính có chút bản lĩnh, muốn cưới vợ cũng không khó đúng không?
Nhưng Chu Doanh không cảm thấy như vậy, “Người phụ nữ nào gả chồng mà không muốn chọn người biết nóng biết lạnh, chỉ có con trai ông……” Thôi bỏ đi, nếu mà là con gái bà thì mà cũng không mong gả cho nó, ngày nào cũng treo một bộ mặt, lời cũng không nói nhiều bao nhiêu, đừng nói biết nóng biết lạnh, sợ là lời dễ nghe cũng chưa nói được mấy câu.
Người ta coi trọng nó cái gì? Coi trọng nó ăn nói lạnh nhạt hả? Tuy rằng lớn lên không tệ, gương mặt kia có thể coi như cơm ăn sao?
Vợ vừa nói như vậy, ba Lục tức thì không biết nói sao, con trai thực sự tệ như vậy sao? Nhưng mà vợ nói tệ như vậy thì chính là tệ như vậy.
“Không thì bà lại gọi điện nhắc nhở nó hai câu, lúc xem mắt thái độ nhất định phải tốt, nhất định phải nói nhiều, tuy nói là mã phân da quang¹, vậy cũng phải có quang trước mới được có phải hay không.” Dỗ con gái người ta về trước, sau này lại từ từ sửa, dạy mà, đàn ông kết hôn sớm muộn gì cũng bị sửa, bị dạy mà ra.
(¹mã phân da quang: phân ngựa vỏ bóng, ngựa khoẻ thì xem lớp vỏ của chất thải bóng bẩy.)
Nhớ năm đó ông là đứa chăn trâu ngầu nhất làng trên xóm dưới, con trâu dữ nhất cũng sợ ông, bây giờ không phải cũng bị vợ đắn đo gắt gao sao.
Ba Lục rất rõ địa vị của mình, ông tin tưởng có cái gien ưu tú này của mình, con trai cũng rất dễ sửa, dễ dạy.
Chu Doanh vừa nghe chồng hình dung con trai mình như vậy, càng tức, duỗi tay đập cho ông một chưởng, “Ông nói ai phân ngựa, tôi thấy ông mới là phân ngựa.”
Ba Lục là đứa trẻ chăn trâu nhà địa chủ, sau đó đi lính dùng mạng đổi quân công huy chương, nhưng cũng xem như đồ nhà quê không có bao nhiêu văn hóa, sau đó lại nhận biết vài chữ, trừ lúc học xoá nạn mù chữ ở học viện lục quân, còn lại đều là vợ dạy cho từng câu từng chữ, cho nên nói chuyện ấy mà, có khi tốt, có khi không tốt.
Ngày thường nói chuyện cũng thường xuyên bị vợ nói, này mới hơi không chú ý một chút lại nói sai lời.
Vội xin tha nói, “Tôi là phân ngựa, tôi là phân ngựa, cho nên mới cưới được đoá hoa tươi là bà đó.”
“Hừ.” Chu Doanh trợn trắng liếc chồng một cái, tuy chồng nói tục nhưng về lý thì không tục.
Xem ra bà phải gọi điện nhắc nhở con trai đàng hoàng một câu, bây giờ không phải là manh hôn ách gả, con gái người ta cũng không phải đồ ngốc, người cả đời làm bạn tất nhiên yêu cầu rất nhiều, nhắc nhở thái độ của hắn phải đoan chính, không thể qua loa cho xong, có thể ở bên nhau thì phải bên nhau đàng hoàng, không thể ở bên nhau thì cũng phải nói cho rõ ràng, đó không chỉ có là vấn về gia giáo, mà còn là vấn đề nhân phẩm của một người nữa.