Chương 28: Uy Hϊếp Của Tiêu Văn Thao (1)

Nhóm dịch: Phù Du

Không khí nhà họ Thẩm vào buổi tối đặc biệt ngưng trọng, vốn dĩ là chuyện vui trong nhà nhưng không khí lại nặng nề.

May mắn có Nữu Nữu ở đây góp thêm vài phần hơi thở náo nhiệt trong nhà.

“Dì, khụ khụ…… Ngày mai dì về nhà cháu với mẹ cháu, cháu kêu ba ba bảo vệ dì, ba ba cháu rất lợi hại, sẽ đánh bay người xấu, khụ khụ.” Nữu Nữu thích dì nhỏ với chú nhỏ, trước kia tới đều là bọn họ luôn đưa mình đi chơi, bây giờ đều không đưa mình đi chơi.

Mẹ cũng kêu nó ngoan một chút, hồi chiều dì nhỏ còn khóc, mẹ cũng lén mọi người rớt nước mắt.

Nó biết nguyên nhân là do người xấu mà ra.

Cho nên ghét người xấu nhất, ba ba là trời trong lòng con gái, từ nhỏ được ba ba bảo vệ lớn lên, cho nên lúc biết mình không trị được người xấu, vậy chắc chắn ba ba có thể đánh người xấu bỏ chạy.

Cả người Thẩm Uyển Chi qua mấy tiếng đã khôi phục tốt hơn rất nhiều, mặc kệ thế nào thì vẫn phải tiếp tục sống, càng phải vực dậy tinh thần mới có thể đối phó với chuyện phát sinh kế tiếp.

Tóm lại là mình không thể ngã xuống trước.

Thẩm Kiến Quốc tạm thời không nhúc nhích, rốt cuộc Tiêu Văn Thao cũng chưa có làm cái gì, còn ở xa tận huyện thành, trước mắt bây giờ lấy bất biến ứng vạn biến.

Thẩm Ngọc Cảnh không giống chị hai tri kỷ biết an ủi như vậy, nếu Tiêu Văn Thao dám xằng bậy chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua hắn.

Nữu Nữu hiện tại ho rất dữ dội, mới nói hai câu đã khụ khụ không ngừng.

Cho nên chờ bình tĩnh lại thì Thẩm Uyển Chi đã lấy lê hái được hồi chiều ra rửa sạch rồi cắt miếng, định làm lê hấp cho Nữu Nữu.

Thẩm Bảo Trân thì ở bên ngoài thương lượng với mẹ, liệt kê hết những người bên cạnh thích hợp làm đối tượng xem mắt, định mau chóng chọn ra một người tốt nhất.

Tuy rằng có loại đểu cáng Tiêu Văn Thao này nhìn chằm chằm, nhưng cũng không thể tùy tiện tìm đại một người gả Yêu Muội đi được, đừng bởi vì thời gian gấp gáp mà nhảy vào một cái hố lửa khác, đây mới đủ khiến bọn họ khó chịu.

Cho nên buổi tối cả nhà đã sớm ăn cơm rồi lên giường ngủ, đương nhiên đều không thể ngủ yên được.

Tới tận nửa đêm gần sáng thì sân nhà họ Thẩm mới hoàn toàn an tĩnh lại, Nữu Nữu bởi vì uống lê hấp, vậy mà không khụ khụ bao nhiêu.



Mọi người đêm nay không thể nói là ngủ ngon, nhưng đều ép buộc bản thân nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Thẩm Bảo Trân lên trấn trên trước liên hệ người nhà kia, hẹn hôm sau để hai người gặp mặt.

Sáng ngày thứ ba, ngoại trừ Nữu Nữu còn đang ngủ, mọi người đều tương đối dậy sớm, hôm nay xem mắt để Thẩm Bảo Trân đưa em gái đi xem trước.

Thẩm Kiến Quốc sáng sớm đã đi mượn một chiếc xe đạp trước, Chúc Xuân Nhu tự mình chải đầu cho con gái út, dựa theo kiểu cô gái nhỏ thường thích, còn thay dây buộc tóc màu đỏ cho cô, hy vọng có cái điềm tốt trước, vừa đi gặp thì hai bên đều hợp ý.

Con gái có thể gả cho người chồng như ý cũng có thể thoát khỏi tra nam nhớ thương.

Bà cắt vải, quần áo mới còn chưa làm xong, chọn một cuộn vải sợi tổng hợp mới tám phần làm thành váy liền áo chấm hoa nhỏ, đã đầu thu, sớm muộn gì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng sẽ cao hơn, lại cắt thêm một cuộn vải hơi mỏng dệt thành áo khoác, là chị cả gửi từ Lâm Thành về cho cô, mềm mại thoáng mát.

Cơm sáng Chúc Xuân Nhu còn cố ý nấu hai quả trứng gà cho hai đứa con gái, cơm sáng lần đầu tiên không phải cơm khô, ngoại trừ Thẩm Uyển Chi và Thẩm Bảo Trân, người khác đều ăn cơm không với khoai lang đỏ.

“Yêu Muội Nhi qua đó thì cũng không cần hạ thấp tư thái quá, chúng ta là đi xem mắt cũng không phải đi cầu người ta, nếu họ coi thường thì cũng không cần miễn cưỡng, đương nhiên người ta coi thường, chúng ta cũng không cần quá dây dưa.”

“Mẹ, con biết rồi.” Thẩm Uyển Chi gật đầu.

Chúc Xuân Nhu đưa hai chị em đến cửa, “Nữu Nữu ở nhà, con cũng đừng lo lắng, cố gắng thay Yêu Muội Nhi tìm hiểu cách làm người của người nhà kia.” Càng lúc vội thì càng không thể mắc lỗi, đây là cả đời hạnh phúc của con gái, không thể coi như vui đùa được.

Đều nói gả chồng là chọn cuộc đời thứ hai của phụ nữ, cho nên bà mới chết cũng không muốn con gái có dính líu với Tiêu Văn Thao.

Hơn nữa trăm triệu cũng không thể để con gái mình mắc lỗi ở loại chuyện này, nếu như vậy thì bà thật sự có chết cũng không thể nhắm mắt.

“Mẹ, con hiểu mà.”

Thẩm Ngọc Cảnh một mình nhỏ giọng nói với em gái, “Tiểu Ngũ, mọi chuyện cũng đừng miễn cưỡng bản thân, tất cả có anh út ở đây, anh út sẽ không để cho người ta bắt nạt em.”

“Vâng, anh út, em hiểu mà.”

“Mau đi đi, miễn lát nữa mặt trời lên cao thì phải đội nắng đó.”

Cả nhà tiễn hai chị em đi, Thẩm Kiến Quốc còn phải về thôn, đi làm một ngày chắc chắn không thể chậm trễ, quan hệ này là miếng ăn của người toàn thôn.



Thẩm Ngọc Cảnh cũng phải đi làm, hắn phải nỗ lực nhiều hơn chút, muốn chứng minh hắn có thể nuôi em gái.

Chúc Xuân Nhu phải ở nhà trông Nữu Nữu, tạm thời không đi làm, dù sao bây giờ nhà bà hiện cũng không thiếu chút sức lao động này của bà.

Chỉ là hôm nay người nhà họ Thẩm gia làm việc nhưng trong lòng đều nghĩ chuyện này, Chúc Xuân Nhu ở nhà, sân cũng quét tận ba lần, đến Nữu Nữu cũng phải nhắc nhở bà, “Bà ngoại, cây chổi cũng bị ngoại quét hư luôn rồi.”

Thẩm Kiến Quốc cũng đi qua đi lại trong văn phòng thôn, thường thường nhìn ra cửa thôn nhìn một cái, cũng không biết Yêu Muội Nhi xem mắt thế nào rồi.

Thẩm Ngọc Cảnh còn tốt một chút, chỉ là làm việc cũng hung hăng hơn so với bình thường, chỗ được chia, người ta mới làm được một nửa, hắn đã làm xong.

Người có con trai hoặc không có con trai thấy đều trầm mặc, nhìn con trai người ta một cái đi, quả nhiên người xưa nói rất đúng người so với người sẽ tức chết người, hàng so với hàng liền vứt.

Thẩm Ngọc Cảnh làm xong việc liền chạy về nhà.

Về nhà câu đầu tiên hỏi là, “Mẹ, Tiểu Ngũ đã về chưa?”

Hắn mới hỏi xong, Thẩm Kiến Quốc cũng tới phía sau rồi, vừa mới về liền hỏi, “Yêu Muội Nhi đã về chưa?”

Chúc Xuân Nhu lắc đầu, nhìn quanh ngoài sân, cũng không biết xem mắt như thế nào rồi, sao đã nửa ngày còn chưa về chứ, sớm biết vậy bà cũng đi theo rồi.

Lúc này Trương Thúy Anh đi ngang qua sân nhà họ Thẩm, nhìn cả nhà đều đang hướng ra ngoài nhìn xung quanh, bà ta trăm triệu không nghĩ tới mình còn chưa có nói cho Thẩm Uyển Chi, Tiêu Văn Thao đã tự mình tới gặp, còn không cưới không thể nữa.

Bà ta chính là nghe nhà họ Tiêu có thái độ này, mới đối với Thẩm Uyển Chi vừa hiếm lạ vừa tôn trọng, nói thật dù không cần Thẩm Uyển Chi mở miệng, chỉ cần có quan hệ với Thẩm Uyển Chi, Tiêu Văn Thao chắc chắn cũng có thể chăm sóc đàng hoàng.

Cho nên tất nhiên bà ta phải tận tâm giúp đỡ thúc đẩy chuyện này, “Chị dâu cả, hôm nay Yêu Muội Nhi đi xem mắt à? Để ta nói thì mọi người cũng đừng cố nữa gả cho Tiêu Văn Thao không tốt sao? Em nghe nói ấy, nhà họ Tiêu đều đang chuẩn bị đồ kết hôn, nói không chừng qua hai ngày nữa sẽ đưa sính lễ tới đó.”

Chúc Xuân Nhu vốn đang tức, nghe Trương Thúy Anh nói như vậy, tưởng tượng Yêu Muội bị Tiêu Văn Thao nhớ thương còn không phải vì cái thứ táng tận lương tâm Trương Thúy Anh này tạo thành sao? Tính bà không thích la la hét hét khắc khẩu với người ta.

Vừa lúc thuận tay cầm đòn gánh con trai đem về, lập tức muốn đuổi ra ngoài.

Trương Thúy Anh rất sợ người chị dâu cả này, sợ tới mức một bước cũng không dám ở lại, giống như điên chạy đi trước.

Má nó, nói chuyện thì nói chuyện, người nhà này cứ luôn thích động tay động chân là sao vậy?