Chương 26: Giục Kết Hôn (1)

Lúc này Nữu Nữu cũng từ trong lòng mẹ tụt xuống đất, sau đó ôm eo dì nhỏ nói, “Dì, đừng khóc, Nữu Nữu giúp dì đánh người xấu, Nữu Nữu rất lợi hại.” Con bé vừa nói vừa giơ nắm tay nhỏ của mình lên, tỏ vẻ mình đánh người rất đau.

Con bé còn chưa hiểu lòng người, chỉ biết có người làm dì khóc, ba ba nói người xấu mới làm cho người khác khóc, cho nên con bé muốn giúp dì đánh người xấu.

Thẩm Uyển Chi ôm cháu gái nhỏ vào trong ngực, hít hít cái mũi, “Cảm ơn Nữu Nữu.” Lúc này người nhà càng tri kỷ càng khiến Thẩm Uyển Chi thêm chua xót.

Thẩm Bảo Trân nhìn cái dạng này của em gái, cũng muốn khóc, nhưng làm chị nên phải kìm lại nước mắt, nói, “Yêu Muội Nhi đừng nghĩ nữa, ngày mai em về trấn trên với chị, chúng ta đi gặp tiểu tử ở Cung Tiêu Xã, chỉ cần phù hợp thì chúng ta liền định ra.” Cô không tin Yêu Muội Nhi cũng đã kết hôn, Tiêu Văn Thao còn có thể làm cái gì?

Tội lưu manh thời buổi này không nhẹ, nếu hắn thật sự làm cái gì, thì sẽ kiện hắn tội lưu manh, cô không tin nhà họ Tiêu thật sự không sợ trời không sợ đất.

Thẩm Uyển Chi vốn dĩ đã không có chút hứng thú đối với việc kết hôn, vậy mà hiện tại bất đắc dĩ phát hiện chỉ có kết hôn mới có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Nhất thời càng thêm khổ sở, cái thứ phá hoại cuộc sống này.

Đồng dạng bị giục kết hôn nháo tới đầu to còn có Lục Vân Sâm, anh không nghĩ tới mình đều ở chỗ tạm thời, cha mẹ còn có thể gọi điện thoại tới đây giục kết hôn.

“Lục đoàn trưởng, có điện thoại của nhà anh.” Lục Vân Sâm và Tịch Trí Ngôn vừa mới về nơi tạm trú, thông tin binh¹ đã tới đón đầu.

(¹thông tin binh: binh lính ở bộ thông tin, phụ trách tất cả thông tin liên lạc đến và đi.)

Lục Vân Sâm lập tức thoáng nhìn qua Tịch Trí Ngôn, lạnh lùng hỏi, “Cậu nói thông tin liên lạc bên này cho ba mẹ tôi?”

Tịch Trí Ngôn một bộ biểu tình oan uổng, “Lão già nhà cậu có thân phận gì cậu không biết à, đừng nói cậu là con của ông ấy, phải biết rằng hướng đi của cậu đúng là không dễ dàng, cũng đừng cho là bộ đội tìm người nào cũng nhẹ nhàng.”

Lục Vân Sâm hỏi, “Chưa nói chuyện quan trọng gì chứ?” Đoán chừng lại là giục kết hôn, anh không muốn về.



Nào biết được thông tin binh lại thành thành thật thật làm một cái kính lễ, lớn tiếng nói, “Mẹ của Lục đoàn trưởng anh nói, nếu anh dám không nghe điện thoại, ăn Tết năm nay cũng đừng về nhà, nhà họ Lục sau này cũng không có chỗ cho anh, còn kêu anh sửa tên, cho dù là Trương Vân Sâm hay là Lý Vân Sâm bọn họ cũng mặc kệ.”

Thông tin binh càng nói càng nhỏ giọng, còn Lục Vân Sâm càng nghe thì sắc mặt càng lạnh.

Tịch Trí Ngôn đồng tình thoáng nhìn qua anh em tốt của mình, dùng khuỷu tay dỗi Lục Vân Sâm một chút, “Mau trả lời điện thoại đi, Trương hoặc Lý Vân Sâm đồng chí.”

Lục Vân Sâm trợn trắng mắt liếc nhìn Tịch Trí Ngôn đang vui sướиɠ khi người gặp hoạ một cái, mau chóng rời đi.

Tịch Trí Ngôn nhìn chằm chằm bóng dáng của anh không nhịn cười được, lại nói gia thế Lục Vân Sâm vô cùng tốt, có một lão cha ghê gớm.

Chị cả, anh rể cả ở nhà đồng thời làm ở bộ ngoại giao, anh hai, chị dâu hai ở căn cứ nghiên cứu khoa học cách chỗ tạm trú của bọn họ không xa, là nhân viên khoa học cấp cao dâng hiến thanh xuân phục vụ vì quốc gia.

Theo lý thuyết mấy năm trước bởi vì mấy chuyện này, ông già nhà anh đều phải bị liên lụy, rốt cuộc người trong đại viện có vị trí cao hơn ba của anh dời tới chỗ rồi tốt hơn chút.

Cố tình chị cả anh rể cả người ta có bản lĩnh, là quan ngoại giao quốc gia cần nhất hiện tại, đi theo bộ trưởng ngoại giao qua lại ở các quốc gia, nhà anh thoáng cái một chút chuyện cũng không có.

Bản thân Lục Vân Sâm cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ chỉ bằng năng lực của bản thân thăng lên đoàn trưởng một trường, không chỉ có như thế, lớn lên còn có một bộ túi da tốt.

Đời người như vậy quả thực là vừa thuận buồm vừa xuôi gió, bao nhiêu người đều cầu mà không được, nếu một hai phải nói có cái gì không thuận, đó chính là qua 25 còn chưa có kết hôn, cho nên nhà anh cũng gấp đến độ không chịu được, giục kết hôn từ nơi tạm trú ở Tây Bắc tới tận nơi tạm trú ở Tây Nam.

Chỉ có thể nói đời người mà, có đủ loại phiền não.

Lục Vân Sâm gọi điện thoại về nhà lại, lúc chưa có ai nghe máy liền nghĩ đợi lát nữa đẩy sắp xếp của ba mẹ như thế nào.

Chỉ là hình như trong nhà bây giờ đang áp dụng chiến thuật vu hồi².



(²chiến thuật vu hồi: thao tác đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng. Ở đây đang nói là chơi đường vòng, sau đó đánh úp bất ngờ.)

Chu Doanh mở miệng không trực tiếp sắp xếp đối tượng xem mắt mà là hỏi thăm con trai mình, “Vân Sâm, con nói mẹ nghe, rốt cuộc con muốn tìm dạng nào? Chẳng lẽ thật muốn tìm tiên trên trời hay gì?”

Nói đến tiên trên trời, trong đầu Lục Vân Sâm nháy mắt hiện lên bộ dáng cô gái lần trước nhìn thấy ở thôn Đại Yển kia, không biết sao lại thế này, trong đầu dạo này giống như rất hay nhớ tới chuyện ở thôn Đại Yển này, Tịch Trí Ngôn cũng nói địa phương kia là nơi địa linh nhân kiệt³, anh nghĩ chắc là địa linh nhân kiệt, bằng không thì luôn nghĩ tới chỗ kia làm gì.

(³địa linh nhân kiệt: đất linh thiêng thì sinh người hào kiệt.)

Muốn tiên trên trời, cũng được đúng không, “Đúng vậy, nhưng mà là tiên trên trời chắc chắn không thể theo con tới Tây Bắc bên kia chịu khổ, cho nên tạm thời cũng đừng chậm trễ con gái người ta.”

Chu Doanh ở đầu bên tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đứa nhỏ này còn học được thuận cột bò lên trên, đưa điện thoại lại cho chồng, “Ông đi mà nói với đứa con trai mắc dịch của ông đi.”

Ba Lục thấy vợ bị con trai chọc tức đến sắc mặt không tốt, lập tức cầm điện thoại rũ mi nói, “Nghe nói bây giờ con tạm thời đi làm nhiệm vụ ở Xuyên Thành, vừa lúc có chú họ của con bên đó, ba sẽ kêu thím họ con sắp xếp cho con xem mắt, nếu con còn dám cự tuyệt, sau này cũng đừng về nhà.”

“Ba!”

“Anh đừng kêu lão tử là ba, nếu anh còn chọc tức ông như vậy nữa, anh mới là ba của lão tử.” Ba Lục ra chiêu tàn nhẫn.

“Con không dám!” Anh thật sự không dám.

“Lục Vân Sâm!!!” Thằng nhóc thúi, đúng thật là dám nói.

“Ba, con không điếc.”

“Anh muốn ép ba và mẹ con quỳ xuống anh mới vừa lòng sao?” Con cái nhà ai 25-26 còn độc thân, trong nhà chỉ có mấy đứa con như vậy, chỉ có đứa út là khiến người ta đau đầu.