Bạch Hạ mím chặt môi, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, Vệ Chí Binh bị nhìn chằm chằm không tự chủ được mà đứng thẳng người.
“Có... Có thể!”
Cuối cùng bất giác nhìn về phía Tôn Tiểu Nguyệt bên cạnh.
“Vị này là?”
“Đây là đối tượng của trung đoàn trưởng Bùi các cậu!”
“Thì ra là chị dâu nhỏ!”
Giờ cậu ấy mới được nhìn thấy người thật, đâu chỉ xinh đẹp như tiên nữ, đây chính là tiên nữ!
Bạch Hạ:......
Vì sao tới cô lại có thêm chữ nhỏ.
*
“Đất trồng rau của chúng ta không ở trong quân khu, nó nằm ở dưới chân núi cạnh tường bao quanh, trước khi lập nước là một ruộng lúa mạch lớn, sau này mới đổi thành đất trồng rau. Tôi nghe trưởng ban nói, năm vừa rồi đồ ăn vẫn trồng bình thường, năm nay trồng rau đều bị hỏng. Chị dâu nhỏ cô nhớ để ý dưới chân, bờ ruộng hơi chân.”
Tay chân Vệ Chí Binh nhanh nhẹn dẫn người tới cửa sau quân khu, thấy Bạch Hạ đi giày da, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ quay đầu lại dặn dò một câu. Lúc nói chuyện ánh mắt không dám nhìn thẳng cô, cúi đầu nhìn dưới đất, Tôn Tiểu Nguyệt vui vẻ nháy mắt với Bạch Hạ.
Mà lúc này Bạch Hạ không có tâm tư chú ý mấy cái đó.
Cô đã nhìn cẩn thận cây cải trắng ở cửa căn tin, phần rễ ngả vàng có vài chấm đen, còn tản ra mùi tanh tưởi khiến cô không thoải mái. Chỉ là liều thuốc nhỏ này, khứu giác của con người không thể ngửi thấy, có lẽ những đốm đen kia, họ cũng tưởng là đốm đen bình thường giống bệnh đốm đen ở người.
Hơn mười phút mọi người mới đi đến cửa sau quân khu, tuy rằng cửa sau trừ binh lính đứng gác cùng nhân viên bếp núc, rất ít người tới đây, nhưng vẫn có trạm gác.
Tự sau khi bước vào miếng đất này, cảm giác không thoải mái trong người Bạch Hạ càng nặng, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi. Bạch Hạ giơ tay cảm thụ tinh khí giữa núi rừng, ngừng lại một lát, xoay người đi về hướng kia.
Ngọn nguồn của mùi hôi, chính là cuối mảnh đất trồng rau cạnh chân núi, chắc chắn có điều kỳ lạ.
Vệ Chí Binh nhìn chị dâu nhỏ xinh đẹp, nâng chân lập tức đi về phía mảnh đất trồng rau bị hư hỏng nặng nhất, trong lòng cậu ấy thầm ngạc nhiên nhanh chân đuổi theo cô.
Nhưng đi qua bên kia bờ ruộng, Bạch Hạ vẫn không định dàng bước.
“Đồng chí Vệ, có thể đào chỗ đất này không.”
Bạch Hạ tiện tay khoa tay múa chân.
“Hả? Được được!”
Cậu ấy cứ đi theo chị dâu nhỏ lên núi, tuy Vệ Chí Binh không hiểu tại sao vẻ mặt cô lại nghiêm túc như thế, nhưng cậu ấy cũng thức thời mà không nói chuyện.
Tuy đường lên núi bị tuyết bao phủ, nhưng họ vẫn có thể thấy thảm thực vật sum xuê bên cạnh, lúc này chỉ có ba người bọn họ đứng ở nơi trụi lủi, trừ chỗ tuyết đọng cao nửa thước, chỗ này không có nổi một cây cỏ dại, chính Tôn Tiểu Nguyệt cũng cảm nhận được kỳ lạ.
“Đây..... Là sao? Tiểu Hạ em nghi ngờ bên trong chôn thứ gì đó sao?”
Nhiệt độ không khí trên núi cao hơn so với dưới chân núi, Tôn Tiểu Nguyệt nắm chặt khăn quàng cổ, nhìn về phía Vệ Chí Binh đang cầm cây gậy gỗ đào đất, đột nhiên cô ấy có chút hồi hộp.
“Chị Tiểu Nguyệt chắc chị không biết, từ nhỏ em đã sống với bà nội trên núi, nên em rất quen thuộc với thực vật trên núi, em nhìn miếng đất trồng rau kia, không giống tai họa tự nhiên. Mà đường nhỏ thông thuận cho chúng ta đi lên lại bị chặt đứt ở đây, vừa lúc chỗ này lại không có thực vật sinh sống, em đoán chắc vấn đề đang nằm ở đây.”
Đường nhỏ cũng không phải đường bình thường, là đất cằn sỏi đá bị ảnh hưởng bởi thứ tanh tưởi kia.
Theo giọng nói Bạch Hạ, gậy gỗ của Vệ Chí Binh đột nhiên phát ra một tiếng ‘đành’.
“Chị dâu nhỏ hình như em đào được thứ gì đó! Mẹ nó! Mùi gì ghê vậy!”
Mùi tanh tưởi vừa lúc bay ra khỏi hố, Vệ Chí Binh che mũi lui về sau, đột nhiên khom lưng nôn khan.
“Sao lại thối như vậy! Không phải... Đào được thi thể chứ!”
Tôn Tiểu Nguyệt tự dọa chính mình, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng nổi da gà, hai tay bám chặt vào Bạch Hạ.
“Không đúng không đúng! Chị dâu đừng sợ! Đây không phải mùi thi thể! Thi thể là mùi hôi thối, có hơi giống trứng thối, sẽ không bị cay mắt như này!”
Vệ Chí Binh thấy cô ấy sợ hãi, luống cuống tay chân liên tiếp xua tay, nhưng chút an ủi này không giúp Tôn Tiểu Nguyệt thấy thoải mái, ngược lại sắc mặt cô ấy càng khó nhìn.
Cô ấy nghĩ chắc chắn một tháng tới cô ấy không dám ăn trứng gà.
Bạch Hạ vỗ vỗ tay Tôn Tiểu Nguyệt: “Chị Tiểu Nguyệt, em đoán có lẽ là sản phẩm hóa học, chúng ta quay lại báo lên quân khu, để người trong bộ đội tới xử lý đi.”
Cô không hiểu biết về chất hóa học hiện đại, chỉ biết thứ trong đất gây tổn thương đến thực vật, cũng không biết người tiếp xúc lâu có nguy hiểm hay không.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đi thôi, mùi hôi này khiến chị thấy choáng váng.”
Đồ trong đất Vệ Chí Binh không dám tùy tiện đào, thay một chiếc gậy gỗ khác mở đường, đưa hai chị dâu xuống núi. Ba người mới vừa cửa sau quân khu, liền gặp Bùi Diên Thành đang tìm người.