Chương 16: Nguồn gốc của mùi hôi thối (2)

Nhìn thấy Bạch Hạ đang mỉm cười vẫy tay với anh, lúc này Bùi Diên Thành mới yên tâm, chân dài hai ba bước đi đến bên cạnh cô.

Nhìn thoáng qua sắc mặt khác thường của binh bếp núc, giữa mày anh ngưng lại.

“Xảy ra chuyện gì?”

*

Không đến nửa giờ, Bạch Hạ đã quay về chỗ sườn núi, lần này đồng hành chỉ có trung đoàn trưởng Bùi.

Bùi Diên Thành bảo Vệ Chí Binh đi gọi người tới, Tôn Tiểu Nguyệt không muốn ngửi thấy mùi hôi thối kia.

“Cô biết nơi này có cái gì không?”

Bùi Diên Thành cầm xẻng ở trạm lính gác, hai ba cái đã đào tới chỗ Vệ Chí Binh vừa đào, một cái thùng sắt rỉ sét loang lổ nằm dưới hố sâu.

Thùng sắt cao chừng nửa thước, cũng không lớn, thùng sắt nâu đen bị tuyết trong đất làm ướt, nằm dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng long lanh.

Bạch Hạ đến gần quan sát kỹ, lắc đầu: “Là sản phẩm hóa học của con người, có tính ô nhiễm rất mạnh, tôi chỉ biết nó rất nguy hiểm đối với thực vật, cụ thể là cái gì tôi không......”

‘Có ô nhiễm, nguy hiểm với thực vật’ mấy chữ vừa ra, không đợi cô nói xong, Bùi Diên Thành ném mạnh xẻng, ôm eo Bạch Hạ vách cô xuống chân núi.

Bạch Hạ bất ngờ bị treo hai chân trên không, cô vẫn chưa kịp phản ứng. Cũng không biết cô bực xấu hổ vì sau khi hóa thành người bị yếu đi, hay khuất nhục vì bị Bùi Diên Thành kẹp dưới nách.

Đôi tay thon nhỏ đập lên bả vai Bùi Diên Thành: “Anh làm gì vậy! Đồ vật đó không thể gây hại cho tôi, anh mau thả tôi xuống!”

“Cô chắc chắn?”

Người này còn không tin cô.

“Tôi xác định! Mau thả tôi xuống, có người tới!”

Bạch Hạ bị cánh tay anh kẹp ngang hông, cơ bắp cứng rắn vừa lúc ép vào dạ dày cô, khiến cô suýt nôn ra nước.

“Xin lỗi, do tôi không hỏi rõ ràng, cô vẫn ổn chứ?”

Thấy cô tủi thân xoa bụng, đôi mắt đào hoa cũng nhăn lại thành hai cái trăng rằm, trung đoàn trưởng Bùi cao lớn thô kệch cảm thấy áy náy.

Lần sau anh chắc chắn sẽ khống chế lực.

Còn có lần sau.

Trong lòng Bạch Hạ cực kỳ nghẹn khuất, cô đã mấy trăm tuổi chưa từng bị một người đàn ông ôm ngang hông chạy như bay, tất cả đều bị hoa cỏ cây cỏ chim thú trong rừng nhìn thấy, mặt già của cô không biết phải giấu đi đâu!

Đang muốn mở miệng nói hiệp ước ba chương, về sau anh không nên động chút lại vác người, khóe mắt liếc nhìn đoàn người sắp đi tới trước mặt. Cô từ bỏ, chỉ có thể trừng mắt hung dữ nhìn anh, còn lại trở về lại nói!

Nhưng cái liếc mắt này trong mắt trung đoàn trưởng Bùi, anh lại cảm thấy cô giận yêu, rõ ràng là anh bị cô trừng mắt, nhưng bên tai anh lại bắt đầu nóng lên, trong miệng ngọt ngào như ăn kẹo.

“Đôi vợ chồng trẻ” giận dỗi, tất nhiên cũng bị binh lính đổi kịp tới nhìn thấy.

Bước vào trung đoàn 136, mắt nhìn khắp nơi, tai nghe tám hướng là thao tác cơ bản.

Ôi, trung đoàn trưởng Bùi của bọn họ đang cùng đối tượng ân ái...

Cùng đi tới, trừ binh lính của Bùi Diên Thành, còn có quân y được Vệ Chí Binh gọi tới —— Khổng Trường Mặc kiến thức rộng rãi.

Khổng Trường Mặc mặc quân trang mùa đông được quân khu phát thống nhất, có lẽ vì thể trạng hơi gầy, nhìn qua thế có vẻ quý khí hơn binh lính xung quanh, túi trước ngực kẹp một chiếc bút máy màu bạc.

Bùi Diên Thành khách khí gật đầu với anh ta, dẫn đầu cất bước đi tới cái hố kia.

Binh lính dùng gậy gỗ kẹp hai sườn thùng sắt, sau khi nâng lên, Khổng Trường Mặc đứng cách vài bước, móc gang tay trong túi ra.

Găng tay cao su hơi trong suốt ôm chặt lấy ngón tay tái nhợt, tuy mỏng nhưng rất dẻo dai, Bạch Hạ thấy vậy, hai mắt tò mò nhìn nhiều hơn một chút.

Có lẽ phát hiện tầm mắt của Bạch Hạ, Khổng Trường Mặc nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười, nửa khung gọng kính mạ vàng trong mùa đông phản chiếu tia sáng.

Thùng sắt bị chôn trong đất không ít năm, đáy bên cạnh đã bị ăn mòn nghiêm trọng, lấy gậy chọc nhẹ, có chất lỏng theo cái khe bị ăn mòn tràn ra, chất lỏng sền sệt đen đặc không biết tên vẫn tỏa ra mùi tanh tưởi khó chịu.

“Anh ta rất giỏi sao?”

Thấy quân y Khổng bận rộn lấy một đống đồ vật mà cô không biết từ trong rương nhỉ tùy thân, Bạch Hạ lặng lẽ ghé sát vào người Bùi Diên Thành, nhón chân ghé vào bên tai anh nhỏ giọng dò hỏi.

Hơi thở mang theo mùi hoa mai vàng nhè nhẹ, Bùi Diên Thành nghiêng đầu, kìm nén cảm giác muốn xoa tai, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Khổng là nhân tài trong bệnh viện quân khu của chúng ta, thiết bị đều được nhập khẩu từ Đức.”

Nhìn thấy Bạch Hạ tò mò hộp y tế của Khổng Trường Mặc, Bùi Diên Thành dùng hiểu biết của mình nhỏ giọng giải thích cho Bạch Hạ.

“Bên cạnh hộp nhỏ là tấm thủy tinh, chờ anh ta thu thập vật ô nhiễm, có thể để nó nên tấm thủy tinh, đặt dưới kính hiển vi quan sát.”

“Kính hiển vi là cái gì?”

“Một loại dụng cụ quang học.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ mờ mịt của Bạch Hạ, Bùi Diên Thành âm thầm ghi tạc trong lòng nhiệm vụ thu thập sách về các dụng cụ hiện đại.

Khổng Trường Mặc âm thầm nghe ngóng hai người nói chuyện:......

Được rồi, coi như anh ta không tồn tại đi.

“Trung đoàn trưởng Bùi, đồ vật trong thùng này, bước đầu phán đoán là kết hợp từ vài loại nguyên liệu hóa học nguy hiểm hợp thành, có thể là phế liệu của thí nghiệm nào đó, cụ thể bên trong có tồn tại nguy hiểm không, tôi phải tiến hành xét nghiệm so sánh đối chiếu vài thứ.”

Khổng Trường Mặc lấy vài món đồ trong hộp y tế ra, sau đó lại sắp xếp chỉnh tề thành một hàng, đứng dậy tháo găng tay gật đầu với Bùi Diên Thành, căng thẳng không còn bình tĩnh như vừa rồi.

“Vất vả bác sĩ Khổng, chuyện phía sau cứ giao cho bọn tôi.”

Biết chân tướng do Bạch Hạ tiết lộ, Bùi Diên Thành đã dự cảm tính nghiêm trọng của vấn đề. Trước tiên bảo hạ binh kiêng thùng sắt về, thùng hóa chất polyethylen mua từ nước ngoài là thứ tốt nhất để chứa cái thùng sắt này.

Tất cả chuyện xảy ra trên sườn núi, trừ những người có mặt, không có tin tức nào lộ ra ngoài. Chỉ là cơm ở căng tin chỉ có cải trắng hầm miến, nhưng ba ngày liên tiếp chỉ có miến, không có cải trắng.

Bạch Hạ ngồi trong ký túc xá của trung đoàn trưởng Bùi tu luyện, nhưng cô vẫn chú ý tới tiến triển của việc này, đáng tiếc trước khi có kết quả, tin tức được phong tỏa rất nghiêm mật.

Mãi đến nửa tháng sau, Bùi Diên Thành từ thủ đô trở về, cô mới biết tiến triển cuối cùng của sự việc.

Lúc trước từ sau khi xuống núi, Bùi Diên Thành nhanh chóng bí mật vận chuyển thùng hóa chất tới bên y tế để cách ly, mà Khổng Trường Mặc cũng nghiên cứu khẩn cập.

Nội bộ mặc đồ bảo hộ, nhưng lai lịch của nó rất khó tìm.

Theo kết quả đo lường độ ăn mòn của thùng sắt, nó bị chôn dưới đất ít nhất hơn hai mươi năm. Cho nên từ vẻ ngoài, rất khó phân biệt chủng loại của thùng sắt, cùng với điều kiện tin tức bây giờ, chỉ lấy điều kiện thiết bị của quân khu mà nói, căn bản không thể làm được.

Ngay lúc điều tra rơi vào bế tắc, phó tư lệnh nhận được tin tức, lập tức thông báo, yêu cầu Bùi Diên Thành và Khổng Trường Mặc vận chuyển vật thí nghiệm tới viện nghiên cứu thủ đô.

Trải qua một tuần cẩn thận kiểm tra đo lường, cuối cùng thông qua thông tin ở mảnh vỡ dưới đáy thùng sắt tìm ra được chút manh mối.