Chương 13: Thím Trương làm loạn

Đám người này cũng chẳng khách khí chút nào, sau khi sắp xếp cho bọn họ ở nhà khách, anh chưa kịp ngồi xuống đã phải trở về quân khu.

Càng khiến người ta không ngờ được, anh chân trước vừa mới bước vào văn phòng, đám người thím Trương đã đi theo tới đây. Bà ta lấy danh nghĩa trung đoàn trưởng Bùi ngồi xe mua sắm đến căn tin, mãi đến cửa quân khu mới bị người ta ngăn lại.

“Biết tôi là ai không mà dám cản? Bùi Diên Thành có phải trung đoàn trưởng của mấy người không? Tôi là thím của nó! Tôi nhìn nó từ hồi bé xíu đến bây giờ! Mấy người có tư cách gì không cho tôi đi vào...”

Bùi Diên Thành nhận được điện thoại, anh đứng từ xa đã thấy Trương Thúy Liên đang chỉ vào mặt tiểu binh kia mắng, càng về sau lời nói càng ác độc, thấy không ai để ý tới bà ta bắt đầu lăn lộn trên mặt đất, tiểu binh kia bị bà ta mắng hốc mắt đã đỏ bừng nhưng vẫn chịu đựng không cãi lại.

Bùi Diên Thành rất tức giận, binh lính của anh còn chưa đến lượt người không liên quan mắng, ai thèm quan tâm bà ta là ai.

“Đồng chí Trương, trong quân khu đều là chiến sĩ bảo vệ quốc gia, thím có biết nhục mạ quân nhân là tội gì không? Nhẹ thì phạt tiền giam giữ, nặng thì ngồi tù ba năm!”

Vừa nghe xưng hô, anh đã kéo xa khoảng cách với Trương Thúy Liên, người xung quanh nào còn không rõ, có lẽ bà ta tới đây để kéo quan hệ, trường hợp này quân khu của bọn họ còn thiếu sao.

Tiểu binh bị mắng tựa như tìm được chỗ dựa, cánh tay ngăn cản Trương Thúy Liên càng có lực.

Trương Thúy Liên đang la lối khóc lóc om sòm thì bị lời nói của anh dạo sợ, nhìn khuôn mặt Bùi Diên Thành lạnh lùng, nào còn có dáng vẻ cháu trai lớn khách khí với bà ta khi ở trong thôn?

Hai mắt sắc bén như con dao nhỏ, vừa xa lạ vừa làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, khiến bà ta không thốt ra lời.

Đừng nói gả cháu gái cho anh làm vợ trung đoàn trưởng, ngay cả việc con trai nhỏ muốn tham gia quân ngũ bà ta cũng không dám nhắc lại, bà ta bò dậy từ trên mặt đất, lôi kéo con trai ra ngoài, sợ muộn một giây Bùi Diên Thành sẽ khép cho bà ta một tội danh rồi ném vào tù.

Vừa giải quyết xong trò khôi hài, sắc mặt trung đoàn trưởng Bùi đen sì, không ai dám giáp mặt nghị luận, đến nỗi binh lính bếp núc đưa Trương Thúy Liên tới, đêm đó đã cũng bị phạt viết kiểm điểm 3000 chữ.

Không thẩm tra rõ thân phận đã đưa tới quân khu, không ghi tội anh đã xử nhẹ rồi

“Vậy anh đã dọa họ sợ chạy ra ngoài?”

Bạch Hạ ngồi trước bàn, tầm mắt dừng trên sống mũi cao thẳng của anh, mặc dù vì phơi nắng nên làn da anh hơi đen, nhưng điều đó không thể che giấu khuôn mặt tuấn tú, trách không được đào hoa tới không ngừng.

“Có rất nhiều người nhìn thấy, không tới mấy ngày nữa sẽ truyền đi cả quân khu, tôi bảo Tiểu Giang tới nhà khách, dặn dò cậu ấy ngày mai đưa ba người lên tàu hỏa về nhà.”

Đề phòng mấy người họ lại tới đây gây chuyện xấu.

Tiểu Giang là lính cần vụ của Bùi Diên Thành, Bạch Hạ đã gặp vài lần, là người địa phương có khuôn mặt tròn, dáng vẻ rất phúc hậu.

Thấy anh dựa vào bàn tiếp tục viết thư về nhà, Bạch Hạ nghển cổ nhìn, bút lực mạnh mẽ viết toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh thêm mắm thêm muối thuật lại một lần, chỉ kém nói cho bố mẹ anh không có chuyện gấp đừng để người khác tới quân khu.

Bạch Hạ che miệng cười khẽ, hơi cân nhắc, hàng mi dài nhẹ chớp.

“Cách tốt nhất để mọi người quên đi chuyện ngày hôm nay, chính là tạo ra một câu chuyện dễ bàn tán hơn.”

Nhìn đôi mắt đen đầy ý vị thâm trường của Bùi Diên Thành, hàng mi dài của Bạch Hạ cong vυ"t, dưới ánh đèn phản chiếu tạo ra hai cái quạt nhỏ, giọng nói thiếu nữ mềm mại vang lên:

“Ví dụ như vị hôn thê của trung đoàn trưởng Bùi tới thăm anh, chuyện này hấp dẫn hơn thím ở nông thôn tới thăm nhiều.”

Cô phải ở trong ký túc xá cả ngày, cô rất muốn đi ra bên ngoài giao tiếp với con người.

*

“Vợ của Bùi Diên Thành tới tìm anh ấy, em kích động làm gì?”

“Haiz, anh nói xem em mặc bộ này đẹp, hay là bộ kia đẹp?”

“Anh nhìn không có gì khác nhau, tất cả đều giống nhau... Đều đẹp!”

Nhìn ánh mắt uy hϊếp của vợ mình, Trương Tòng Phát phát huy kỹ năng sống mãnh liệt, liên tục khen ngợi.

Tôn Tiểu Nguyệt liếc xéo anh ta, hỏi một người đàn ông thô lỗ vô vị không được cái gì hết. Cô ấy ôm áo khoác bông mới trên tay, đeo khăn quàng rồi đi ra ngoài.

“Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, em đi chơi với Tiểu Hạ, lần trước cô ấy tới quá muộn, em còn chưa kịp dẫn cô ấy đi dạo quanh quân khu của chúng ta.”

Thấy cô ấy hấp tấp ra ngoài, Trương Tòng Phát bưng cốc tráng men hai ba bước đuổi theo.

“Này! Em đừng dẫn người ta đi dạo lung tung, đừng dẫn cô ấy tới sân huấn luyện, đi dạo xung quanh khu người nhà thôi!”

Lão Bùi có thù tất báo, nếu dẫn đối tượng của anh ta tới chỗ có đám đàn ông, không chừng đến lúc đó sẽ thay đổi phương pháp huấn luyện bọn họ.

“Đồng chí Tôn, cái áo này của chị rất đẹp mắt, nhìn màu da của chị rất trắng.”

“Thật vậy sao?! Đây là áo khoác được cháu gái lớn của chị mua ở Thượng Hải, nó còn nói cái màu này rất sáng, nhưng chị xấu hổ không dám mặc! Này! Em gọi chị là Tiểu Nguyệt cũng được!”

“Được ạ.” Bạch Hạ nghe lời kéo tay cô ấy, giọng điệu nghiêm túc: “Cái này có gì phải ngượng ngùng, chúng ta trẻ tuổi nên mặc màu tươi sáng một chút, em nhìn chân chị rất thẳng, mặc đồ ngắn lộ ra rãnh eo càng đẹp.”

Bạch Hạ ăn nói nhanh nhẹn, thấy người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nói ngọt một cọng cỏ cũng có thể biến thành đóa hoa. Tôn Tiểu Nguyệt 27 tuổi cũng được cô ấy khen trẻ lại vài tuổi.

“Ai da! Thật sao? Em gái Tiểu Hạ rất biết nói chuyện, nếu em không chê cứ gọi một tiếng chị Nguyệt, về sau ở quân khu gặp khó khăn cứ nói với chị!”

Hai ba câu của cô đã khiến Tôn Tiểu Nguyệt mặt mày hớn hở, vốn cô ấy chỉ muốn tìm một người xinh đẹp để dưỡng mắt, bây giờ lại hận không thể làm chị em với Bạch Hạ.

“Bên kia là trường học, chờ em và trung đoàn trưởng Bùi kết hôn, sinh con xong có thể đưa nó tới đây học, nhưng cái này không cần vội. Chị dẫn em tới bên quân y làm quen. Chúng ta ăn mặc ngủ nghỉ không thể không lo, chỗ khám bệnh cũng phải rõ ràng, nhiều người thỉnh thoảng cũng hay bị đau đầu nhức óc.”

Tôn Tiểu Nguyệt thân mật kéo cánh tay của Bạch Hạ, lúc cô ấy nói chuyện đối diện với khuôn mặt của cô, nhìn chiếc cổ trắng nõn, trong lòng cô ấy âm thầm cảm thán, thì ra trên mặt cô không thoa phấn, cùng một màu với cổ! Không biết cô gái này được nuôi thế nào, lớn lên lại trắng mềm như vậy.

Hai người mới vừa đi vào bệnh viện quân khu, Bạch Hạ như có cảm giác, nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên là Chu Mộc Dao.