Chương 12: Cháu gái bà con xa của thím Trương

Bắt đầu năm mới, cùng ngày Tết Âm Lịch, toàn quân khu khó có khi ăn sủi cảo nhân thịt lớn.

Ngay cả sủi cảo trừ dấm, còn có tin bát quái tối hôm qua.

Ví dụ như lão quang côn trung đoàn trưởng Bùi, có đối tượng ở nông thôn, tối hôm qua còn đón cô gái kia tới xem biểu diễn.

Có lời đồn đối tượng của anh xinh đẹp như tiên nữ, nhưng dù sao có rất ít người nhìn thấy, nói ra cũng không ai tin, ở nông thôn có thể giới thiệu đối tượng đẹp thế nào?

Có thể đẹp hơn đồng chí Chu ở đoàn văn công tối qua sao?

Đối tượng của trung đoàn trưởng có đẹp hay không mọi người không biết, nhưng cô gái tóc trắng của Chu Mộc Dao thực sự làm một đám quang côn kinh diễm.

Dù đi phòng đặt đun múc nước, cũng có người ở thảo luận.

“Người múa dẫn đầu của ‘Cô gái tóc trắng’ là ai? Sao trước kia tôi không biết đoàn văn công có người này?”

“Người ta mới chuyển đến quân khu chúng ta, anh biết thế nào được!”

“Thế sao anh lại biết? Mau nói đi!”

Dọc theo đường đi tới căn tin đều thấy có người nhắc đến tên mình, trên mặt Chu Mộc Dao khiêm tốn, trong lòng lại rất tự đắc.

Chỉ cần sửa lại quần áo dưới sân khấu, trang điểm theo kiểu hiện đại, có thể hù mấy người ở niên đại quê mùa kinh ngạc. Đây chỉ là bước đầu tiên trong quá trình nổi tiếng của cô ta thôi.

Ai ngờ đến một nhân viên phổ thông bị ép làm việc kiệt sức đến chớt, sẽ xuyên qua, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, tứ chi không phối hợp mà nay cô ta đã phát triển kỹ năng vũ đạo.

Trong đầu có tri thức hiện đại, chẳng lẽ không sống nổi ở thập niên 70 quê mùa này sao?

“Chu Mộc Dao! Cô nhìn chuyện tốt mà cô làm đi!”

Chu Mộc Dao vừa ăn cơm nước xong vừa bước vào phòng luyện tập, Chu Mộc Dao đã bị ném trang phục biểu diễn vào người.

“Ai bảo cô tự sửa quần áo? Bản diễn xuất mới của cô gái tóc trắng chỉ có một bộ này, chúng ta còn phải mượn đoàn văn công khác để dùng, cô sửa như vậy người khác mặc kiểu gì?”

Nhìn người phụ nữ đang nổi trận lôi đình, Chu Mộc Dao đã nhận ra, là Lý Kiều Cầm người ban đầu được chọn múa dẫn đầu cho cô gái tóc trắng.

Cô ta nhặt quần áo rơi trên mặt đất, hai vai mảnh khảnh đúng lúc co rúm lại, nhìn qua giống như bị Lý Kiều Cầm dọa sợ, rất hợp với khuôn mặt thanh tú đáng yêu, không duyên cớ làm người ta thương tiếc ba phần.

“Tôi cũng vì suy xét cho tiết mục văn nghệ, vòng eo lớn như vậy sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả sân khấu, huống hồ tôi cảm thấy người múa dẫn đầu cho cô gái tóc trắng sẽ mặc vừa bộ trang phục này, nếu dáng người có hơi đẫy đà, tôi cũng có chút tò mò... Cô ấy diễn cô gái tóc trắng đau khổ thế nào.”

Cuối cùng, tầm mắt cô ta như có như không lướt qua vòng eo của Lý Kiều Cầm.

Hành động này của cô ta càng thêm chọc giận Lý Kiều Cầm, cô ấy giơ tay lên nắm lấy cánh tay cô ta.

“Cô giả vờ đáng thương cái gì! Cưỡng từ đoạt lí! Không báo cáo tự mình sửa trang phục diễn xuất là sai! Cô phải nhớ đầu tiên mình là một người lính sau đó mới tới nghệ sĩ biểu diễn, tôi thấy cô được khen ngợi che mờ mắt, không nhìn rõ thân phận của mình!”

“Nháo cái gì! Muốn gây trò cười cho ai xem! Tối hôm qua hai cô còn chưa diễn đủ à? Chu Mộc Dao Lý Kiều Cầm tới văn phòng của tôi, những người khác đều tan làm! Không muốn về thì chăm chỉ luyện tập đi!”

Trận chiến đầu tiên của Chu Mộc Dao đã bị chủ nhiệm Vương vừa đẩy cửa vào đánh gãy, thoáng nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Lý Kiều Cầm, trong lòng cô ta có vài phần khinh miệt, sức chiến đấu này, chỉ xứng làm nữ phụ pháo hôi?

*

Tết Âm Lịch được nghỉ phép người ở lại quân khu cũng không ít, người một rảnh rỗi sẽ có chuyện bát quái, vở diễn sống động ở đoàn văn công không biết bị ai truyền ra ngoài.

Có người bởi vì cô gái tóc trắng nên có cảm tình với Chu Mộc Dao, thấy cô ta đáng thương bị nhằm vào, muốn thay cô ta bênh vực kẻ yếu, cũng có người cảm thấy cô ta tự sửa trang phục diễn xuất là sai trước, sạ khi xảy ra chuyện còn không xin lỗi, phẩm hạnh có vấn đề.

Trong lúc nhất thời số người thảo luận chuyện này không ít, mãi đến hơn một tháng sau mọi chuyện mới dần dần bình ổn. Nhưng Chu Mộc Dao cũng được nổi tiếng như ý nguyện, dường như ở quân khu Sơn Bắc ai cũng từng nghe tới nữ tân binh mới chuyển đến đoàn văn công Chu Mộc Dao.

Trừ bỏ trung đoàn trưởng Bùi đang cau mày.

Sáng sớm nay anh nhận được thư từ quê gửi đến.

Nói thím Trương cùng thôn sau đầu xuân mang con trai nhỏ đến thăm anh.

Thím Trương nào? Sao anh không hề có chút ấn tượng.

“Người nghèo ở phố xá sầm uất không ai hỏi, người giàu có họ hàng xa trong núi sâu.”

Thấy giữa mày anh nhíu lại, Bạch Hạ khép sách lại nhìn lá thư trên bàn, dựa người bên cửa sổ thảnh thơi lên tiếng.

Vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa làm trong lòng Bùi Diên Thành thấy buồn cười: “Tôi cũng không phải người giàu có, cô đừng gả sai người.”

“Sao không đúng được? Quân hàm của anh đối với bọn họ mà nói còn không phải là người giàu trong núi sâu.”

Cô dẫm lên giày thêu đi tới gần Bùi Diên Thành, duỗi tay bốn chiếc túi trên quân phục của anh.

Ngày thường ở trong phòng Bạch Hạ sẽ không biến thành thực thể, ngón trỏ chọc trước ngực Bùi Diên Thành cũng chỉ có xúc cảm nhẹ như gió, giống như cánh bướm lướt qua, ngứa.

“Có lẽ là lần trước về quê đưa tới.”

Bùi Diên Thành bất đắc dĩ.

Tính thời gian, có lẽ hai ngày nữa họ sẽ đến.

Ngày đám người đó đến, Bùi Diên Thành phải đến nhà ga sớm để đón người, không ngờ người tới không chỉ có thím Trương và con trai nhỏ của bà ta, mà còn có cháu gái của bà con xa.

Cô gái bện tóc bánh quai chèo, thỉnh thoảng lại e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Bùi Diên Thành, anh còn gì không rõ nữa?