Chương 11: Xem biểu diễn văn nghệ

“Không ngờ ánh mắt của anh lại chuẩn như vậy, tôi cũng không biết số đo của mình là bao nhiêu.”

Hiếm khi được thay quần áo mới, tâm tình của Bạch Hạ rất tốt, cô vuốt ve vải dệt lông dê xù xù, cũng không cảm thấy đau tay.

Áo khoác màu vàng nhạt dài đến cẳng chân, lộ ra quần ống rộng vải nhung kẻ sọc cùng màu, giày da nhỏ dưới chân càng làm nổi bật dáng người cao gầy của cô. Tóc dài xõa xuống như thác nước, cô vẫn dùng một cành mai làm trâm, tóc xõa xuống nằm phía sau lưng, đuôi tóc chỉnh tề thỉnh thoảng quét qua eo nhỏ thắt đai lưng.

Tầm mắt Bùi Diên Thành dừng trên vòng eo mảnh khảnh, đột nhiên nửa đường dừng lại, hôm qua bị đồng chí Phạm ngắt quãng, anh không còn mặt mũi nhắc đến chuyện mua áσ ɭóŧ, hai người mua giày xong thì trở về quân khu.

Có phải anh nên nói hay không...

“Khụ khụ khụ......”

Bùi Diên Thành đột nhiên kịch liệt ho khan.

“Anh bị cảm lạnh sao? Mau uống ngụm nước thuận khí.”

Xuất phát từ lòng quan tâm với cái đùi to này, Bạch Hạ lập tức ân cần rót một cốc nước sôi để nguội đưa cho anh.

Bùi Diên Thành hơi chột dạ nhận lấy cốc tráng men không kịp nhìn mà vội uống một mạch, anh bị bỏng toàn thân khẽ run rẩy, anh thoáng nhìn vẻ mặt quan tâm của Bạch Hạ, cứng rắn nhịn xuống.

Phát hiện Bạch Hạ muốn nói lại thôi nhìn về phía ly nước không.

“Không nóng sao?” Hình như đó là nước sôi lính cần vụ mới đưa tới.

Bùi Diên Thành bỏng lưỡi còn trợn mắt nói dối: “Không nóng.”

Bạch Hạ:...

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Bạch Hạ lại hóa thành hoa mai vàng, Bùi Diên Thành lái xe dẫn cô ra khỏi quân khu, chờ một giờ sau xe quay lại, ghế phụ trống rỗng lúc đầu, đã có một nữ đồng chí xinh đẹp xuất trần.

Khuôn mặt nhỏ không thi trang điểm phấn thấy ai cũng cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại nói đồng chí vất vả rồi, năm mới vui vẻ, mê hoặc mấy binh lính gác cổng trẻ tuổi đến choáng váng, khuôn mặt cậu ta ửng đỏ ưỡn ngực cao giọng nói vì nhân dân phục vụ không vất vả.

Trừ khuôn mặt đen thui của trung đoàn trưởng Bùi khiến người ta không dám nhìn nhiều, tất cả đều rất hài hòa.

Bùi Diên Thành nhìn về phía Bạch Hạ đang tích cực xã giao, anh nắm chặt tay lái trong tay.

7 giờ tối, lúc hai người vừa đi vào, hội trường rộng lớn đã ngồi đầy người.

Trong khán phòng mờ ảo toàn màu xanh ô liu, chừa phía trên sân khấu có vài chiếc bóng đèn dây tóc lớn, chiếu sân khấu sáng bừng như ban ngày.

“Lão Bùi, ở bên này!”

Mắt sắc của Phương Tự Quân đã sớm nhìn thấy cô gái đi bên cạnh Bùi Diên Thành, cánh tay giương cao lên gọi người tới đây.

Càng nhìn càng nghiền ngẫm, nhìn dáng vẻ lo lắng che chở này của anh, chẳng lẽ ở chỗ này có người muốn ăn đối tượng của anh chắc? Anh ta cũng muốn xem cô gái nông thôn ở Giang Bắc đẹp thế nào, mà ngay cả đồng chí Phạm bên y tế anh cũng chướng mắt.

Lúc người đến gần, Phương Tự Quân mới xem như mở mắt.

Một người phụ nữ cao gầy đang khoác trên mình một chiếc áo khoác thời thượng, dù vậy cũng không ngăn được dáng người hấp dẫn lả lướt của cô.

Cô không để tóc ngắn đang lưu hành bây giờ, cũng không bện tóc quai chèo quê mùa, tóc dài chỉ búi một nửa, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn to bằng nắm đấm, hai cánh môi đỏ tươi hiện trên cổ áo lông màu trắng, nhìn thấy bọn họ, khóe miệng còn hơi hơi cong thoải mái hào phóng chào hỏi.

Không hề có sự xấu hổ của cô gái nông thôn, khí chất này nếu nói tiểu thư nhà tư bản trên thủ đô cũng có người tin.

Ôi mẹ ơi, lão Bùi gặp phải vận cứt chó gì, đây là gặp trúng tiên nữ rồi.

“Xin chào xin chào, mời ngồi, cô là đối tượng của trung đoàn trưởng Bùi đúng không, vậy cũng chính là em dâu của Phương Tự Quân tôi, đường xá xa xôi tới đây một chuyến chắc cô vất vả lắm nhỉ?”

“Không vất vả, dọc theo đường đi Diên Thành đã chuẩn bị hết cho tôi rồi.”

Bạch Hạ che miệng cười khẽ, thái độ hòa khí lại không thân mật.

Đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy cô gọi tên mình, nhưng Bùi Diên Thành vẫn rất hưởng thụ, sắc mặt hơi ửng đỏ. Âm thầm trừng mắt nhìn Phương Tự Quân, sắp xếp để cô ngồi cách anh ta thật xa, anh xếp cô ngồi cạnh Tôn Tiểu Nguyệt vợ Trương Tòng Phát.

“Tiểu Hạ về sau em hãy đến quân khu chúng ta chơi đi, chồng chị và trung đoàn trưởng Bùi làm chiến hữu nhiều năm, quan hệ rất tốt! Nhưng anh ấy không biết tranh đua như trung đoàn trưởng Bùi nhà em, bây giờ chỉ là đại đội trưởng. Chờ em kết hôn với trung đoàn trưởng Bùi, có phải em sẽ tùy quân không? Đến lúc đó nhớ chọn nhà nào gần nhà chị một chút, chị vừa nhìn đã thấy em rất hợp ý...”

Tôn Tiểu Nguyệt là người nói nhiều, từ lúc nhìn thấy Bạch Hạ thì cô ấy luôn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng khiến cô không thể bỏ qua, thấy tính cách cô dễ ở chung cô ấy lập tức mở máy hát, sau khi kết thúc biểu diễn văn nghệ cô ấy còn lôi kéo Bạch Hạ nói không ngừng.

“Được rồi, lần sau em đến nhất định sẽ tới chào hỏi chị, hôm nay thời gian cũng không còn sớm, em còn phải về nhà khách.”

Nếu không quay về, có lẽ cô sẽ phải hiện nguyên hình mất.

Cô duỗi tay kéo cổ tay áo Bùi Diên Thành.

Người đàn ông rũ mắt nhìn tay nhỏ trên cánh tay mình, chịu đựng xúc động muốn nắm lấy tay cô, làm lơ mấy chiến hữu đang nháy mắt ra hiệu với anh, che chở cho Bạch Hạ ra khỏi hội trường.

“Nhìn xem, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.”

“Mấy người nói xem, có phải khí hậu Giang Bắc của bọn họ rất biết dưỡng người không?”

Người lên tiếng là đại đội trưởng Cố Đại Hải vẫn chưa kết hôn.

Lời này vừa nói ra, mấy người không có đối tượng đều rơi vào trầm tư.

*

“Chị họ, đợi lát nữa em và chị đến nhà cô đi.”

Chu Mộc Dao đã thay trang phục biểu diễn nhưng chưa tẩy trang, sau khi nhìn thấy Phạm Bình San đi tới hậu đài, cho rằng cô ta không đợi mình mà muốn đi trước, vội vàng chạy ra gọi người quay lại.

Đôi mắt Phạm Bình San vẫn nhìn ra bên ngoài cửa hội trường, đáng tiếc dáng hình kia đã biến mất trong bóng đêm. Người phụ nữ tóc dài bên cạnh chắc là đối tượng của anh, cô quả nhiên không cơ hội.

Cô ta xấu hổ tức giận lấy tay lau đi lớp phấn lót dày trên mặt, quay đầu nhìn về phía em họ trang điểm tinh xảo, trong lòng đột nhiên cảm thấy chướng mắt, cô gái nhỏ này khi nào biết trang điểm như vậy.

“Đêm nay chị không về, em muốn đi thì tự đi đi.”

Nói xong xoay người đi ra cửa.

Phi, khoe khoang cái gì, nếu không phải thân thể này thật sự quá nghèo, ai thèm nịnh bợ chị họ ngu ngốc kia. Một người đàn ông cũng không trị được, còn tức giận với cô ta.

Chu Mộc Dao nhìn về phía bóng dáng của Phạm Bình San, trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng đã hung hăng nhổ một ngụm nước bọt.