Chương 10: Em họ của Phạm Bình San có chút kỳ lạ

“Là chiếc áo màu be treo trên tường ở ngoài cùng phía bên trái.”

“Cái này?”

“Đúng vậy, tôi muốn cả chiếc quần bên dưới nữa.”

Bạch Hạ hóa thân bám vào đóa hoa mai được Bùi Diên Thành cài trước ngực, trong túi quân trang màu ô liu lộ ra một đóa hoa mai vàng ướŧ áŧ đẹp đẽ, khiến người quân nhân cao lớn tăng thêm vài nét dịu dàng.

Ba bốn cánh hoa nở rộ ra, Bạch Hạ dùng thần thức nói với anh, cánh hoa màu vàng nhạt khẽ lay động.

29 Tết, trung tâm thương mại trong thành phố không những không đóng cửa, mà càng nhiều người cũng bất chấp thời tiết giá lạnh đi sắm đồ Tết. Bạch Hạ rúc ở trong ngực Bùi Diên Thành, hưởng thụ kim quang tẩm bổ mà thoải mái nheo mắt lại.

Tuy thành phố Tuyên Ninh chỉ là thành phố nhỏ tuyến ba bốn ở phương Bắc, chiếm diện tích không lớn, nhưng vì ở gần quân khu Sơn Bắc nên phát triển không tồi, trung tâm thương mại trong thành phố cũng là một tòa nhà cao tầng có hình dạng nửa vòng tròn, bên trong buôn bán đầy đủ mọi thứ, Bùi Diên Thành mang theo Bạch Hạ tới nơi này, vừa lúc có thể mua đồ cho Bạch Hạ.

“Mua một đôi giày nữa là chúng ta có thể về rồi.”

Thần thức của Bạch Hạ kiểm tra lại đồ vật trong túi Bùi Diên Thành, người này có lẽ là sợ cô lạnh, anh không chỉ mua mấy bộ quần áo mùa thu, mà anh còn hận không thể mua thêm cho cô ba bộ áo lông cao cổ, cũng may cô kịp thời ngăn cản, cô sinh trưởng vào mùa đông, sao có thể sợ lạnh.

“Ừm... Thật ra còn hai món đồ chưa mua.”

Bùi Diên Thành muốn nói lại thôi, cho dù da mặt anh dày, cũng ngượng ngùng đề cập với cô chuyện mua áσ ɭóŧ, với sự tò mò của cô, chắc chắn sẽ hỏi một đống vấn đề, vậy anh trả lời mới giống chơi lưu manh.

Da mặt ngăm đen càng xấu hổ đỏ bừng.

“Đều mua hết rồi mà, còn thiếu gì sao?”

“Trung đoàn trưởng Bùi!”

Cuộc giao lưu giữa hai người bất thình lình bị một giọng nữ đánh gãy, giọng nói nũng nịu lộ ra vẻ kinh hỉ.

Bạch Hạ dùng thần thức nhìn qua, là hai người phụ nữ trẻ tuổi có vẻ ngoài không tệ, một người hoạt bát, một người điềm tĩnh.

Người hoạt bát kia chính là đối tượng tai tiếng của Bùi Diên Thành, Phạm Bình San.

“Đồng chí Phạm.”

Trung đoàn trưởng Bùi khôi phục vẻ mặt Poker, gật đầu lên tiếng, xem như đang chào hỏi.

“Thật trùng hợp, anh cũng tới trung tâm thương mại đi dạo à.”

Phạm Bình San nhìn thấy Bùi Diên Thành lập tức hưng phấn chạy tới, cô ta quên cả việc phải tiếp đón người em họ bên cạnh. Nhưng nhìn thấy túi đóng gói quen thuộc mà anh xách trên tay, tươi cười trên mặt cô ta nháy mắt ngưng lại.

Đây là tiệm quần áo tốt nhất trong thành phố, quần áo của Cung Tiêu Xã không thể so với nó, chỗ này chuyên bán quần áo khiểu dáng mới nhất dành cho phụ nữ trẻ tuổi, không chỉ giá cao, còn cần rất nhiều phiếu vải, một tháng cô ta chỉ dám mua một bộ.

Trung đoàn trưởng Bùi mua cho ai mà nhiều như vậy? Liên tưởng đến tin đồn mà cô ta nghe được gần đây, sắc mặt Phạm Bình San chợt trắng bệch.

“Ừ, đồng chí Phạm còn có việc gì không?”

Rõ ràng đang muốn tạm biệt, nhưng sắc mặt Phạm Bình San càng kém hơn, khẽ liếc nhìn em họ đứng bên cạnh, lập tức kéo người qua chào hỏi.

“Đúng rồi trung đoàn trưởng Bùi, đây là em họ tôi Chu Mộc Dao, con bé mới được phân tới đoàn văn công của quân khu chúng ta, ngày mai con bé sẽ tham gia biểu diễn văn nghệ, trung đoàn trưởng Bùi có đi xem biểu diễn không?”

Câu nói chân chính mà cô ta muốn nói chỉ có câu cuối cùng.

Anh cảm nhận được đóa hoa trong ngực giật giật, trong lòng Bùi Diên Thành căng thẳng, càng không có tâm tư hàn huyên, xa cách mà gật đầu, khách sáo nói một câu rồi đi về phía tiệm giày nữ.

Sau khi anh xoay người, thần thức của Bạch Hạ vẫn chăm chú nhìn em họ của Phạm Bình San.

Khí chất của cô gái này rất kỳ quái.

“Chị họ, kia chính là trung đoàn trưởng Bùi mà chị thích sao?”

Hai mắt Chu Mộc Dao lấp lánh đầy sao, tầm mắt cô ta dán chặt vào bóng lưng của Bùi Diên Thành, anh trẻ tuổi như vậy đã làm trung đoàn trưởng, mấu chốt là anh rất đẹp trai, lạnh lùng tàn nhẫn, rất hợp với thiết lập nam chính trong lòng cô ta.

Giọng nói của em họ lập tức đánh vỡ vọng tưởng của Phạm Bình San, cô ta thu hồi ánh mắt ai oán, quay đầu trừng mắt liếc nhìn Chu Mộc Dao.

“Thích cái gì mà thích, đừng nói bừa, quan hệ của bọn chị là chiến hữu thuần khiết.”

Cuối cùng cô ta không cam lòng mà cắn môi, giọng nói có vài phần ủ rũ: “Huống chi người ta đã nộp báo cáo yêu đương, quần áo anh ấy xách trên tay nhất định là cho đối tượng.”

Đều do cô ta đánh giá quá cao mấy người tham gia quân ngũ, lúc trước cô ta đã ám chỉ như vậy rồi mà anh vẫn không hiểu, bằng không có lẽ người đi bên cạnh anh bây giờ là Phạm Bình San cô ta.

Đối với lời nói của chị họ tiện nghi này, Chu Mộc Dao không cho là đúng, nộp báo cáo yêu đương thì đã sao, không phải vẫn chưa kết hôn sao? Chỉ cần là chân ái thì không có gì phải sợ cả, dù sao kết hôn cũng có ly hôn, chỉ cần cái cuốc tốt thì không có chân tường nào không đổ.

Cô ta không tin mình được thần thời gian cho xuyên về thập niên 70, cũng chỉ có thể làm nữ binh văn nghệ bình thường, cô ta chắc chắn phải có một câu chuyện tình yêu giữa quân nhân thật oanh liệt, còn nam chính của cô ta, nhất định là người đàn ông ưu tú nhất thế gian này!

Từ lúc Bùi Diên Thành bước vào tiệm giày, anh đợi mãi không thấy Bạch Hạ nói chuyện, trong lòng đang do dự, bỗng nghe thấy cô mở miệng hỏi.

“Anh có quen em họ của Phạm Bình San không?”

Thấy cô không hỏi Phạm Bình San, Bùi Diên Thành nhẹ nhàng thở ra.

“Không quen biết.”

Bởi vì không quen biết, cô chưa từng chịu ảnh hưởng của kim quang, rốt cuộc Bạch Hạ không nghĩ trên thế gian này lại có nhiều người có công đức như vậy, cũng không dễ tìm, không thì cô cũng không đến mức phải làm hoa mai vàng mấy trăm năm.

Nhưng khí chất xung quanh người cô gái kia có chút quỷ quyệt.

Hiện giờ linh khí loãng người thường căn bản không thể nào tu luyện, rất khó để luyện thành tinh khí, dù có phần lớn cũng loãng đến nỗi gần như trong suốt, trừ giúp thân thể khỏe mạnh hơn, cơ bản không có tác dụng khác.

Và nó chỉ có một màu sắc duy nhất, trừ kim quang công đức.

Nhưng trên người Chu Mộc Dao có hai loại ánh sáng, tuy rằng cực kỳ loãng, nhưng đúng thật cô ta có hai loại ánh sáng, màu xám và màu trắng, nếu không phải cô nhìn cẩn thận, thì thật sự rất khó để phát hiện.

Màu trắng tượng trưng cho chính khí, trừ quân nhân, cơ bản sẽ xuất hiện trên người những người có phẩm hạnh đoan chính làm việc thiện, màu đen thì tương phản, phần lớn ở những người tu tà, ví dụ như gϊếŧ chóc, đoạt xá chiếm đoạt khí vận.

Màu xám nằm giữa hai bên.

Bản chất của hai tinh khí này như nước với lửa, thế nhưng lại xuất hiện trên cùng một người. Chu Mộc Dao này có chút vấn đề.

*

Đêm giao thừa năm 1970.

“Tôi thay xong rồi, anh có thể xoay người lại.”

Cửa sổ và cửa ra vào trong ký túc xá nằm ở góc hẻo lánh của trung đoàn trưởng Bùi đang đóng chặt, tấm rèm màu xanh lục không cho phép người khác nhìn trộm vào, giọng nữ mềm nhẹ vang lên cắt đứt sự yên tĩnh, thanh lệ dễ nghe, cũng chỉ có trung đoàn trưởng Bùi đứng một mình trong phòng có thể nghe thấy.

“Kích cỡ rất vừa người.”

Bùi Diên Thành xoay người, sau khi mím chặt môi một hồi lâu anh cũng chỉ phát ra lời đánh giá không đau không ngứa.