Chương 6

Tô Tiểu Mãn há to cái miệng nhỏ: “Thật sao? Thế thì lãng phí quá! Nếu tôi ở nhà họ thì tốt rồi, họ ném một cái tôi nhặt một cái!”

Tô Hòa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô bé, cười nghiêng ngả.

Lúc này Tô Tiểu Mãn mới phát hiện mình bị lừa, lập tức tức giận thành con cá nóc con.

Cô bé tức giận đùng đùng nói: “Chị Như Ý chưa từng cười nhạo tôi, hơn nữa còn tìm đồ ngon cho tôi, tốt hơn chị nhiều! Tôi cả đời đều sẽ không nhận người chị gái xấu xa là chị”

Nói xong, hung hăng cắn một miếng trứng.

Chị gái là chị gái xấu xa, trứng luộc vô tội.

Tô Hòa thở dài trong lòng, chị Như Ý của em sẽ không cười nhạo em, cô ta sẽ đào hố chôn em!

Cô cũng hậu tri hậu giác đoán được con nhóc này đi vào bằng cách nào, cửa sổ tây phòng đang mở, chắc chắn là leo từ cửa sổ vào.

Chẳng trách sau này sẽ vào nhà ăn trộm, bây giờ đã bắt đầu leo cửa sổ rồi!

Tô Tiểu Mãn nhanh chóng ăn hết trứng luộc, còn liếʍ bát, cái bát còn sạch hơn dùng nước rửa.

Tô Hòa đỡ trán, đều là cái nghèo gây nên!

Tô Tiểu Mãn chớp chớp mắt, tò mò nói: “Nghe nói chị là được dã nhân cứu lên, dã nhân trông như thế nào?”

Lúc này Tô Hòa mới nhớ ra vấn đề bị cô ngó lơ này, chủ yếu là sau khi nguyên chủ nhảy sông liền ngất đi, vốn không nhìn thấy dã nhân gì.

Đều là thôn dân ầm ĩ lên, nói rất sống động.



Có người nói dã nhân đó cao một trượng hai, cao lớn vạm vỡ, ngang eo buộc da thú, phát ra tiếng kêu giống như dã thú.

Có người nói không khác gì người bình thường, chỉ là tóc dài chấm đất, trên người bọc lá cây.

Thậm chí còn có người nói dã nhân đó có ba đầu sáu tay, người không biết còn tưởng anh ta nói Na Tra!

Trong quyển sách đó, tình tiết này cũng chỉ được viết lướt qua, cho tới chương cô bỏ truyện cũng không nhắc tới dã nhân đó rốt cuộc là sao.

Tô Hòa cảm thấy khả năng cao là người ẩn cư trong núi, thời này có chút biến chuyển, nói không chừng là trốn trong núi tránh họa.

Đương nhiên, cũng có thể là… tinh tinh.

Bên thôn Hoàng Khê quen gọi khỉ mặt xanh là tinh tinh, không chừng là nó coi nguyên chủ thành con mồi kéo lên bờ.

Cô nổi hứng trêu đùa Tô Tiểu Mãn, bèn cố ý nói: “Dã nhân đó, mặt xanh răng nhọn, miệng to như chậu máu, cực kỳ thích ăn trẻ con…”

Tô Tiểu Mãn có bướng bỉnh mấy cũng chỉ là một cô bé chín tuổi, lập tức sợ hãi trắng bệch mặt:

“Chị đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”

Tô Hòa thấy cô bé bị dọa sợ, không nhịn được cười ra tiếng.

Tô Tiểu Mãn lần nữa bị chọc tức thành cá nóc, phẫn nộ nói: “Chị cười cái gì? Chị có biết bởi vì chị bị dã nhân cứu, người trong thôn nói rất khó nghe không? Nói chỉ có tên què, tên mù mới chịu cưới chị làm vợ!”

Dĩ nhiên Tô Hòa sẽ không để tâm tới những lời bịa đặt này, đang muốn tiếp tục trêu cô bé, bên ngoài truyền tới tiếng chuông xe đạp, còn có người hét: “Cha, mẹ, có nhà không?”