Chương 7

Tô Tiểu Mãn sáng mắt lên, hưng phấn mở cửa trước ra: “Chú hai! Chú về rồi?”

Tô Hòa lập tức nhớ ra nhân vật này, con trai thứ hai của bà cụ Tô, Tô Vĩnh Thạch.

Hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch làm việc ở xưởng dệt trong huyện, tuy đều là công nhân tạm thời, nhưng ở nơi như thôn Hoàng Khê này, chính là người rất vẻ vang.

Cộng thêm hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch còn có một đứa con trai mập mạp Tô Kim Bảo, quả thật là cục vàng của bà cụ Tô.

Bà cụ Tô thường xuyên lén lút lấy tiền do hai vợ chồng Tô Vĩnh Quốc kiếm được cho họ, lại gặp người khác liền nói thằng hai hiếu thuận nhất.

Lúc nguyên chủ vừa về tới nhà họ Tô, hai vợ chồng Tô Vĩnh Thạch từng về một lần.

Hai vợ chồng quanh co lòng vòng thăm dò nguyên chủ mấy lần, thấy không có dầu nước gì liền lạnh nhạt.

Sở dĩ Tô Tiểu Mãn vui như vậy là bởi vì Tô Vĩnh Thạch rất biết làm màu, mỗi lần về đều sẽ mua chút kẹo bánh ngọt cho hai ông bà cụ.

Tuy Tô Tiểu Mãn không được bà cụ Tô coi trọng, nhưng luôn có thể nghĩ cách ăn được một chút.

Trong lúc Tô Hòa trầm tư, Tô Vĩnh Thạch đã dựng xe đạp xong.

Mỗi lần ông ta về đều ngồi xe khách tới công xã Hòe Hoa, sau đó lại đến nhà cha vợ ở công xã mượn xe đạp về.

Vì lịch sự, Tô Hòa mỉm cười: “Chú hai.”

Tô Vĩnh Thạch tươi cười: “Tiểu Hòa ở nhà à, nào, nếm thử bánh bông lan chú hai mua.”



Vợ chồng Tô Vĩnh Quốc đều gọi cô là Đại Nha, nhưng Tô Vĩnh Thạch sẽ không gọi như vậy, bởi vì ông ta cảm thấy mình là người thành phố, không thể quê mùa như thế được.

Tô Vĩnh Thạch vừa lấy ra một miếng bánh bông lan, ngoài cửa truyền tới giọng nói của bà cụ Tô: “Nó vừa mới ăn năm cái trứng gà của mẹ, nào còn dư bụng ăn bánh bông lan gì! Còn nữa, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng tiêu tiền phung phí, sao con không nghe?”

Bà cụ Tô nói chuyện với mấy bà cụ ở dưới cây liễu lớn ngay giao lộ, nghe người ta nói Tô Vĩnh Thạch về, bà ta chạy một mạch về.

Tô Hòa làm như không nghe thấy lời của bà cụ Tô, chẳng những nhận miếng bánh bông lan đó, còn tiện tay cầm túi điểm tâm, đưa cho Tô Tiểu Mãn tràn ngập khao khát.

Tô Tiểu Mãn thực sự bị hạnh phúc đánh ngất, cầm túi điểm tâm chạy về tây phòng, chuẩn bị bỏ chạy từ cửa sổ bất cứ lúc nào.

Động tác linh hoạt, phản ứng nhanh quả thật khiến Tô Hòa cảm thán.

Bà cụ Tô thật sự sắp tức điên!

“Đứa nào cũng là quỷ chết đói đầu thai, đồ con gái không đáng tiền cũng xứng ăn bánh bông lan? Xem tao có đánh chết chúng mày không!”

Tô Hòa mỉm cười: “Bà, quốc gia dạy dỗ chúng con nam nữ bình đẳng, bà nói như vậy không sợ có người tố cáo bà chống đối quốc gia? Nếu ở trong tỉnh có người dám nói như vậy, chắc chắn sẽ ngồi tù!”

Bà cụ Tô nông cạn, vừa nghe phải ngồi tù lập tức có hơi tê tay: “Đây, đây, bà cũng chỉ tùy tiện nói thôi, thực ra, thực ra bà thương hai chị em các con nhất.”

“Vậy, bánh bông lan?”

“Bà không thích ăn, các, các con ăn đi!”

Tạo nghiệt, vừa mất năm cái trứng gà, lại mất một túi bánh bông lan!