Chương 5

Cô đã xuyên sách rồi, bây giờ đối với bất cứ chuyện gì cũng có thể hờ hững.

Trước mặt Tô Hòa xuất hiện một màn hình lớn, bên trên có các loại biểu tượng, mặc, ăn, ở, đi lại, bách hóa, điện khí, thông tin, sách…

Đáng tiếc những biểu tượng này đều là màu xám.

Tô Hòa nhấn cũng lười nhấn: “Nói nguyên tắc đi!”

【 Sở giao dịch chỉ có thể sử dụng tiền để giao dịch, căn cứ thời gian phát hành tiền tiến hành điều chỉnh tỉ lệ trao đổi, lấy tiền năm 2022 nước Hoa Hạ làm tiêu chuẩn trao đổi.

Tiền ở niên đại cô đang sống có tỉ lệ trao đổi 1:100 】

Tô Hòa nhíu mày, nói trắng ra chính là nạp tiền vào thôi!

Đáng tiếc nguyên chủ một hào cũng không để lại cho cô, quyền tài chính của nhà họ Tô cũng đều bị bà cụ Tô giữ, một xu cũng có thể nắm ra nước.

Tô Hòa nói tiếng đóng lại trong lòng, màn hình biến mất.

Không biết có phải là ảo giác không, Tô Hòa cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, lẽ nào là bởi vì đã khởi động sở giao dịch?

Tuy bàn tay vàng này trông không tồi, nhưng tiền đề là phải có tiền.

Làm sao có thể kiếm chút tiền đây?

Cô vừa nghĩ vừa ra ngoài, bịch!

Có thứ gì rơi lên đầu.

Tô Hòa lấy tay lau, cả người lập tức bất ổn!

Lúc này cô mới chú ý tới trên xà nhà trên đỉnh đầu có một tổ én, một con én con mập mạp vừa chui vào trong tổ.



Tô Hòa: “…”

Người khác xuyên việt đều là cẩm lý đính kèm, cô là đính kèm suy thần?

Tô Hòa đang chửi mắng trong im lặng, ánh mắt bị một vệt đỏ hấp dẫn.

Trên xà nhà bên tổ én buộc một tấm vải đỏ, dùng để gói tiền đồng trấn nhà.

Không phải cô muốn lấy đi đồng tiền trấn nhà, mà là nhớ ra Tô Tiểu Mãn có mấy quả cầu lông gà, phía dưới đều dùng tiền đồng để cố định.

Nếu có thể lấy được mấy cái từ chỗ cô bé, vấn đề tiền đã được giải quyết.

Nhưng, con nhỏ đó thật sự không có tình cảm gì với nguyên chủ, xin trực tiếp chắc chắn không xin được.

Lúc này, một cô nhóc tóc ngắn từ tây phòng nhảy ra, đỉnh đầu còn có một búi tóc, chính là Tô Tiểu Mãn.

Đôi mắt nai con trợn tròn, sau đó chống nạnh:

“Chị lén la lén lút làm gì đấy? Có phải đang giấu đồ ngon gì không?”

Tô Hòa: “…”

Em cũng chỉ biết ăn!

Nhưng cô nhóc này sao lại nhảy ra từ tây phòng?

“Nhị Nha, em muốn ăn trứng chần không?”

Tô Tiểu Mãn bĩu môi: “Trứng gà đều bị bà chúng ta quản,, chị lấy đâu ra trứng chần?”

Tô Hòa mở tủ bát, lấy cái bát sứ đựng trứng chần ra.

Tô Tiểu Mãn lập tức sáng mắt lên, nuốt nước bọt, vươn tay muốn nhận.



“Đợi đã, đây là bà cho chị bồi bổ cơ thể, dựa vào đâu chị phải cho em ăn?”

Tô Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Tôi biết ngay chị không tốt bụng như vậy!”

Cô bé không hề thích người chị gái đổi về này, mỗi ngày khóc lóc ẩm ê, dáng vẻ khinh thường người khác.

Vẫn là người chị cũ tốt, luôn có thể nghĩ cách giúp cô bé lấy được đồ ngon từ trong tay bà nội.

Tô Hòa cười híp mắt nói: “Thế này đi, chị thấy cầu lông gà của em làm rất đẹp, em lấy cầu lông gà đổi với chị đi! Mười cái cầu lông gà một cái trứng chần.”

Tô Tiểu Mãn đảo mắt: “Mười cái nhiều quá, cùng lắm năm cái!”

Tô Hòa hơi do dự, mới nói: “Được, năm cái thì năm cái.”

Tô Tiểu Mãn lập tức về phòng chọn ra năm cái cầu đã bị đá trụi lông từ trong rương bách bảo của cô bé đưa cho Tô Hòa.

Cô bé cười trộm trong lòng, cảm thấy mình hời to.

Thứ khó tìm nhất chính là lông gà trống, lần trước bởi vì cô cạo lông gà trống nhà ông Trương, suýt chút bị con gà trống đó mổ.

Nhưng lại không biết trong lòng Tô Hòa vui như nở hoa.

Cô vốn dĩ tưởng chỉ có thể đổi được một đồng tiền, ai ngờ đổi được năm cái.

Tuy toàn bộ đều là thông bảo Gia Khánh, phẩm tướng cũng rất bình thường, nhưng có tiền là được, còn cần gì hơn chứ?

Tô Hòa nói lời giữ lời, đưa trứng chần cho Tô Tiểu Mãn.

Tô Tiểu Mãn cắn một miếng trứng chần, gương mặt mê đắm: “Trứng chần ngon thật, người có tiền có phải đều ăn trứng chần hằng bữa không?”

Tô Hòa nhìn cô bé một cái, chậm rãi nói: “Ừm, ăn hằng bữa, ăn một cái vứt một cái.”