Nguyễn Ninh nhìn lương thực đầy ắp bên trong, trực tiếp dâng lên một cục tức.
Hôm qua cô sống chết không chịu nấu cơm, ngày thường nấu cơm cũng là Lý Thải Bình chuẩn bị sẵn đồ, căn bản không có cơ hội tới gần hầm.
Bây giờ nhìn thấy mới hiểu.
Thì ra những năm qua Lý Thải Bình đều đang chà đạp cô, rõ ràng có đồ ngon, cứ phải cho cô ăn đồ nát.
Rõ ràng có thể ăn đồ tươi mới, cứ phải cho cô ăn đồ đã qua đêm.
Đây không phải là rắp tâm chà đạp người sao?
Đáy lòng cô thầm ghi một khoản nợ cho Lý Thải Bình, quả đúng là mẹ kế, làm người làm việc đều đạt đỉnh!
Cha Khương trơ mắt nhìn những người này vét rỗng hầm nhà mình, quay đầu trút giận với người đang đứng bên cạnh mình.
“Con dâu lớn, có phải cô thành tâm không muốn thấy cái nhà này được tốt không?”
Nguyễn Ninh híp mắt, hiện giờ đám người thím Thu Hương đang vui vẻ mang lương thực về nhà, không có người ngoài nên cô cũng lười giả tạo và vòng vo.
Tới tới lui lui cũng chỉ có chút chuyện như vậy, cho dù cô hạ mình, cha Khương cũng sẽ đẩy hết vấn đề lên đầu mình.
Dứt khoát gật đầu, thừa nhận luôn.
“Gϊếŧ người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, trước đây cha và mẹ chồng bắt tôi làm những chuyện đó, chung quy cũng có một ngày phải lộ ra, bây giờ chính là lúc báo ứng tới.”
Cô nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng coi như là triệt để trở mặt.
Đương nhiên, chuyện này không thể qua đi một cách bình lặng như vậy được.
Muốn mình rảnh rang thì phải khích cho hai vợ chồng này nội đấu.
Trước khi đi, cô nhe răng, tươi cười rạng rỡ nói: “Những năm qua, bà cứu tế nhà mẹ không ít, bây giờ cũng tới lúc nhà mẹ bà thả ra bớt rồi.”
Nói xong, cô trực tiếp rời khỏi cửa lớn nhà họ Khương.
Nét mặt của cha Khương âm trầm, tựa như một con rắn độc, chuẩn bị cắn chết người trước mặt bất cứ lúc nào.
Lý Thải Bình vừa mới bị Nguyễn Ninh vạch trần, tâm trạng không khỏi có chút thấp thỏm.
Nếu cha Khương thật sự tính toán, chuyện những năm qua không thể che đậy được.
Trên mặt bà ta lóe qua một tia lúng túng, sau đó nịnh nọt nói: “Cha bọn nhỏ, ông tuyệt đối đừng nghe con xướng phụ Nguyễn Ninh đó nói bậy, những năm qua, tôi cẩn thận dè dặt vì cái nhà này, chưa từng có ngày nào thả lỏng…”
Cha Khương không rảnh nghe Lý Thải Bình ở đây nói những lời thật thật giả giả này.
Hiện giờ hầm đã bị dọn sạch.
Ông ta giận không có chỗ trút, tuy chuyện này là do Nguyễn Ninh gây ra. Nhưng nói ra, đó cũng là do Lý Thải Bình, nếu không phải vợ mình một mực bắt Nguyễn Ninh đi, cũng không tới nỗi gặp cảnh này.
“Những năm nay, bà từ nhà họ Khương lấy đi bao nhiêu tôi không nói, hiện giờ trong nồi không gạo, bà tự nghĩ cách.”
Cha Khương tức anh ách, ông ta còn chưa ăn bữa sáng nữa.
Đợi lát nữa còn phải ra đồng làm việc, không ăn sáng, cả ngày không có sức làm việc.
Trong lòng Lý Thải Bình vang lên hồi chuông cảnh giác, đây là muốn bà ta tới nhà mẹ lấy đồ?
Trước đây đều là bà ta lấy về nhà mẹ, chưa từng có chuyện nhà họ Lý nôn ra ngoài.
Cha Khương đã đi, Lý Thải Bình đứng trơ như phỗng, không biết làm sao, Khương Tĩnh ngáp ngủ đi ra.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lý Thải Bình, cô ta mơ hồ đi lên.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Lý Thải Bình luôn rất thương cô con gái này, cho dù gặp phải chuyện khó, cũng sẽ không nói ra, an ủi hai câu nói không sao rồi chuẩn bị nghĩ cách.