Chương 19

Thím Thu Hương tức đến run người, bà ấy chỉ vào Lý Thải Bình chửi to: “Mày đúng là vừa ăn vừa lấy, lấy lương thực nhà tao trồng hiếu kính trưởng bối nhà mày, tao khinh!”

“Cho dù là ăn mày còn biết cái gì nên lấy cái gì không nên lấy, mày đúng là không ra gì.”

Người trong thôn cũng nhao nhao lắc đầu, thế này gọi là gì?

Ăn cây táo rào cây sung!

Nhà họ Khương này đúng là gia môn bất hạnh, có một cô con dâu như vậy.

Nguyễn Ninh khóc nức nở, sau khi thím Thu Hương mắng xong, cô tiếp tục khóc lóc kể lể: “Chồng con không ở bên cạnh, chỉ có thể nương nhờ mẹ, những năm nay, mẹ nói gì, con làm nấy, chưa từng làm trái, mẹ phát lòng từ bi, thương xót con, đừng đuổi con đi, sau này con nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa, không để người trong thôn phát hiện…”

“Còn nữa… ốc trong suối con cũng sẽ siêng đi vớt, như vậy chúng ta ăn không hết, theo lời mẹ nói còn có thể mang lên trấn bán.”

“Đợi tới xuân năm sau, con sẽ tranh thủ ngày đêm đi đào măng xuân sau núi, mẹ cũng có thể mang đi bán.”

Cha Khương nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, những chuyện này ông ta đều không biết, tiền bán được dĩ nhiên ông ta cũng không biết, xem ra lại đều trợ cấp hết cho nhà mẹ bà ta rồi!

Những bí mất của Lý Thải Bình đều bị Nguyễn Ninh lôi ra hết, bà ta trợn ngược hai mắt, suýt chút ngất xỉu.

Vẫn là Nguyễn Ninh nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy người, hung hăng nhéo một cái lên mu bàn tay của Lý Thải Bình.

“Mẹ, chuyện này vẫn chưa kết thúc, mẹ còn phải chủ trì đại cục.”



Lý Thải Bình đau đến mức run rẩy, mu bàn tay đau đến nhói tim.

Bà ta chửi rủa đẩy Nguyễn Ninh ra: “Muốn chết à con tiện nhân, đau chết tao rồi!”

Thím Thu Hương lạnh lùng nhìn Lý Thải Bình, vung tay với người phía sau mình: “Những năm qua cũng không biết đã ăn chặn bao nhiêu ở nhà họ Khương rồi, bây giờ cũng đã cuối hạ, trong nhà tôi không còn lương thực gì, các người thì sao?”

Những người phía sau dĩ nhiên cũng vậy, thu hoạch mấy năm nay cũng chỉ tàm tạm.

Tới mùa thu, về cơ bản đều thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, bây giờ thím Thu Hương nói ra một câu, dĩ nhiên là được hưởng ứng.

Đồ bị nhà họ Khương trộm đi suốt những năm qua, bây giờ cũng tới lúc chấm dứt rồi.

“Ai cũng vậy cả, nhà họ Khương này đúng là hại người quá đáng.”

“chúng ta chia lương thực của nhà họ Khương ra, những thứ này đều là của chúng ta.”

Nguyễn Ninh cúi đầu, trông như vì đã làm sai nên không dám lên tiếng, trên thực tế trong lòng rất hả hê.

Cô đã sớm thương lượng với thím Thu Hương rồi, hai người giống như đã làm một cuộc giao dịch.

Cho dù thím Thu Hương bọn họ chia gạo thóc đi, phần của cô và bà nội cũng sẽ không thay đổi gì.

“Các người muốn làm gì! Có còn thiên lý vương pháp không.”



Lúc này cha Khương không quan tâm nổi vợ mình ăn cây táo rào cây sung gì, cũng không quan tâm Nguyễn Ninh đâm dao sau lưng nữa.

Những người này muốn chia lương thực của nhà mình!

Cho dù nhà họ Khương có tiền, cũng không chống nổi những kẻ giống như cường đạo này.

Thím Thu Hương dã man nhất, nhìn thấy cha Khương ngăn cản, dùng sức đẩy một cái, trực tiếp đẩy ông ta văng ra.

“Chúng ta đi!”

Nói xong, mở tung hầm của nhà họ Khương ra.

Bên trong đầy những khoai tây, bột ngô, củ từ…

Lương thực nhà người khác đều đã cạn đáy rồi, nhà họ Khương thế mà vẫn có thể bày ra la liệt.

Sau khi người trong thôn nhìn thấy cũng vô cùng kinh ngạc.

“Ông Khương, chuyện này chưa xong đâu!”

“Các người đợi bị kiện đi!”

“Còn gia đình tiên tiến cái gì, tôi khinh, các người cũng xứng?”