Chương 21

Khương Tĩnh gọi Lý Thải Bình lại: “Mẹ, dây buộc tóc của con cũ rồi, mẹ lấy cho con hai tệ, con lên trấn mua cái mới.”

Lý Thải Bình thường ngày rất thương con gái, nhưng hiện giờ hầm nhà họ Khương đã trống trơn, cho dù có tiền, cũng phải chắt chiu mà tiêu.

“Mấy hôm nay trong nhà hơi eo hẹp, con đừng làm loạn thêm nữa.”

Khương Tĩnh không chịu thôi: “Mẹ, thằng nhãi Khương Ngọc đó không phải nên gửi tiền rồi sao, eo hẹp cái gì chứ?”

Lúc này Lý Thải Bình mới phản ứng lại, mỗi tháng Khương Ngọc gửi tiền cũng khá hào phóng, lúc nhiều thì ba mươi năm mươi, ít thì cũng hai mươi.

Mỗi tháng đều sẽ gửi tới đúng giờ, bà ta chỉ cần đợi bưu tá tới nhà là được.

Bà ta không khỏi thở phào một hơi, mò hai tệ từ trong túi ra: “Lấy đi đi, tiêu tiết kiệm một chút.”

Khương Tĩnh phẫy phẫy tiền trong tay, nụ cười hết sức xán lạn.

Những năm qua, từ khi Khương Ngọc ra ngoài, mỗi tháng đều gửi tiền về đúng giờ, chỉ cần cô ta mở miệng, mẹ chắc chắn sẽ cho tiền.

Cô ta cầm tiền, ra bên ngoài, muốn gì mua đó, người trong thôn ngưỡng mộ muốn chết.



Nguyễn Ninh vốn không đi xa, trốn ở góc cua căn nhà, nhìn Lý Thải Bình và Khương Tĩnh ở đó chia tiền của chồng mình.

Cô nhỏ mọn, tâm nhãn cũng nhiều.

Tuy giấc mơ tối qua khiến trong lòng cô ít nhiều có chút gánh nặng.

Người đàn ông gửi tiền cho mình trong mơ dĩ nhiên là Khương Ngọc rồi.

Ngũ quan của anh tuấn tú, trên cánh tay còn có vài vết thương, không khó tưởng tượng, anh ở bên ngoài có thể có lương cao như vậy đều là vì liều mạng kiếm.

Không có lý nào để loại đàn bà ác độc mưu mô như Lý Thải Bình lấy được.

Cô cầm túi của mình, bên trong là tiền Khương Ngọc gửi về, bốn tờ đại đoàn kết, bốn mươi tệ.

Từ nay về sau, số tiền mà hai người này từng bòn rút từ tay cô, toàn bộ đều phải trả giá!

“Cháu ở đây làm gì?”

Bà cụ Khương đang ngáp, đi ra.



Bà ấy đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, một bà già như bà ấy đương nhiên không cần thiết phải đứng ra.

Bây giờ nhà họ Khương là do cha Khương làm chủ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng là cha Khương gánh.

Sau đó Nguyễn Ninh đi ra, bà ấy hơi lo lắng, con bé này luôn là đứa vô tri, bà ấy sợ đứa nhỏ này chịu thiệt.

Ai biết Nguyễn Ninh dùng vài câu nói đã khích người ở bên ngoài trực tiếp vét rỗng thóc gạo nhà họ Khương, tuy là sảng khoái nhưng sau này ăn gì?

Nguyễn Ninh quay đầu, nhìn thấy ánh mắt không buồn không vui của bà cụ Khương.

Vội vàng nói ra chuyện vừa nãy, nói ra nguồn căn cớ sự, dĩ nhiên mình giở trò thế nào, bắt tay với thím Thu Hương ra sao, cô cũng nói hết toàn bộ.

Bà cụ Khương nhíu mày, con bé này thú vị thật, giở mánh khóe cũng không giấu, cứ sảng khoái nói với bà ấy như vậy: “Cho nên, cháu cố ý gài họ?”

Nguyễn Ninh ừm một tiếng, đây là sự thật, cô cũng không cần phải giả vờ mình sạch sẽ.

“Phải, họ khiến chúng ta chịu khổ, dĩ nhiên phải trả giá, thời này không phải ai ngang thì người đó có lý.”

“Bà cụ Khương, bà theo tôi!”