Nguyễn Ninh nhìn bà cụ Khương một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Tuy bà cụ Khương nghi ngờ nhưng cũng không nói gì thêm.
Nguyễn Ninh không khỏi lau mồ hôi cho mình, đúng là tạo nghiệt mà!
Lý Thải Bình đã hơn mười năm không nấu cơm, hôm nay tùy tiện xào món rau mặn, nấu một nồi khoai tây mọc mầm coi như xuề xòa qua bữa.
Còn đàn ông trong nhà, ăn được đã tốt lắm rồi.
Màn thầu đã được làm từ buổi sáng, tuy cũng là ăn rau mặn nhưng khác biệt giữa tế lương và thô lương rất lớn!
Nguyễn Ninh nhìn bát khoai tây nghiền như đồ ăn cho heo đó, chân mày nhíu chặt.
Tuy cô xuyên việt tới không lâu nhưng ít nhiều vẫn biết.
Chỉ riêng số cao lương, ngô mà nhà họ Khương bắt cô đi trộm về đó đã đủ một bữa tối nay rồi.
Cần gì phải ăn khoai tây nát khô héo mọc mầm bỏ trong hầm đất đã lâu?
Lý Thải Bình nhìn Nguyễn Ninh lề mề, tức một bụng.
“Mẹ chồng nấu cơm cho cô, cô còn coi khinh bữa cơm này?”
Nguyễn Ninh thật sự coi khinh, mặt phải dày cỡ nào mới không biết ngại nấu ra bữa cơm như thế này.
Sau khi bà cụ Khương nhìn thấy, sắc mặt cũng không tốt, quay đầu nhìn bàn đàn ông, bên trên lại có một bát trứng hấp.
Người nhà họ Khương không ít, dựa theo quy định có thể nuôi năm con gà, cộng thêm Khương Ngọc là phần tử tiên tiến trong thôn, có thể nuôi thêm hai con nữa.
Tổng cộng bảy con gà, đẻ trứng liên tục.
Không tới mức làm ra loại chuyện đàn ông ăn trứng gà, đàn bà ăn cám heo này.
Nói là đàn bà ăn, nhưng thực chất là làm khó bà cụ Khương và Nguyễn Ninh.
Lý An và Lý Thải Bình tinh ranh cỡ nào, sợ là đã sớm giấu hết đồ ngon đi rồi.
Trước đây Nguyễn Ninh nấu cơm, ăn há cảo rau dại, ốc, đó đều là nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho mọi người.
Quả thật là so sánh với nhau, chênh lệch một trời một vực.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Nguyễn Ninh nổi lên lửa giận, lời nói ra càng thêm trực tiếp.
“Mẹ chồng, nếu tay nghề của mẹ không tốt, con dâu dĩ nhiên nguyện ý giúp mẹ.”
Nói xong, Nguyễn Ninh cũng không đợi Lý Thải Bình phản ứng, trực tiếp đi tới bếp lò.
Nhìn bên trong lò còn có đốm lửa, dùng kẹp nhét một nắm rơm vào.
Sau khi lửa phựt lên lại nhét củi vào, động tác thành thục trôi chảy.
Trước đây khi cô sống ở nhà bà nội dưới quê, cực kỳ thích nướng khoai lang bên bếp lò.
Ít nhiều cũng quen thuộc, tuy tay nghề bếp núc của cô không được điêu luyện, nhưng hấp cái trứng gà vẫn không thành vấn đề.
Lý Thải Bình nhất thời quên mất từ ngữ quở trách.
Khương Tĩnh nhìn thấy Nguyễn Ninh động tới trứng gà, mới nói như chửi: “Chị làm gì vậy! Đó là trứng gà của tôi!”
Cũng không trách Khương Tĩnh ích kỷ, thực sự là Lý Thải Bình đã dung túng đôi trai gái này đến mức không biết trời cao đất dày.
Số trứng gà này, chỉ cần có, bà ta liền cho con ăn.
Lâu dần, Khương Tĩnh cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Nguyễn Ninh đang cầm ba quả trứng gà, hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi: “Đây không phải là trứng gà của nhà họ Khương sao?”
Khương Tĩnh ngơ ra, cô ta họ Khương.
Đây không phải là trứng gà của cô ta sao?
“Của nhà họ Khương chính là của tôi.”
Nguyễn Ninh bỗng nhiên bật cười, trong ánh mắt mang theo vài phần dò xét: “Cô sai rồi, nhà họ Khương là của mọi người, cô có thể ăn, tôi cũng có thể.”
Khương Tĩnh cảm thấy Nguyễn Ninh có chút vô liêm sỉ, bóp méo sự thật!
“Tôi là con của cha mẹ, tôi họ Khương, không tới lượt người khác họ như chị chỉ tay múa chân.”
Khi Nguyễn Ninh nghe thấy lời này, nhìn cha Khương đang ngồi một bên, động tác ăn cơm của ông ta dừng lại khá rõ ràng.