Chương 14

Biểu cảm của Lý An cũng không được tốt lắm, lời Khương Tĩnh nói thực sự rất quá đáng.

Những năm qua, anh ta vẫn luôn không nguyện ý sửa cách xưng hô gọi cha Khương một tiếng cha.

Bây giờ Khương Tĩnh lại luôn làm căng ra, họ Khương hay không, có phải người ngoài hay không, vậy không khác gì chửi cả Lý An.

Lý Thải Bình thấy con gái nói năng không kiêng dè, những năm qua cha Khương ít nhiều vẫn có chút để ý chuyện Lý An mãi không chịu thay đổi cách xưng hô.

Bây giờ con gái nói đi nói lại chuyện này, bà ta không nhịn được chuyển chủ đề: “Đều là người một nhà, nói những lời này làm gì!”

Nguyễn Ninh đập trứng gà ra, đánh tan, mới chậm rãi phụ họa nói: “Đúng đó, đều là người một nhà, cô ăn một cái trứng, tôi ăn một cái trứng, có gì khác biệt chứ?”

Lý Thải Bình bị cách nói bóp méo sự thật của Nguyễn Ninh chọc tức, ăn nói kiểu gì vậy?

Con trai con gái của bà ta dĩ nhiên là người một nhà với cha Khương rồi.

Khương Ngọc là cái thá gì?

Người phụ nữ gả cho Khương Ngọc như cô càng không phải thứ gì, cũng dám ở đây kéo quan hệ?

“Tới lượt cô xía mỏ vào sao?”

Nói xong, vươn tay muốn cướp bát đũa trên trên tay Nguyễn Ninh, còn ăn trứng gà à? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Nguyễn Ninh nhìn thấy dáng vẻ không khách sáo của Lý Thải Bình, trong lúc giằng co, tay lỏng đi, bát sứ tuột khỏi tay, trực tiếp đập xuống đất.



Keng!

Tiếng bát sứ khiến Lý Thải Bình mất đi sự dã man vừa rồi, ây dô mẹ ơi trời đánh, tuy cái bát sứ này không đáng mấy đồng nhưng phải mua bằng phiếu!

Thời này, phiếu đồ ít lại càng ít.

Bà ta vô thức đẩy Nguyễn Ninh một cái, không nhịn được chỉ trích: “Cô làm gì vậy, còn trẻ mà một cái bát cũng không cầm chắc sao?”

Cha Khương cũng hơi tức giận, tuy cuộc sống trong nhà tốt hơn rất nhiều gia đình khác ở thôn Đào Lý.

Nhưng cũng không thể làm như vậy, nồi niêu bát chậu không phải là tiền sao?

Nói vỡ là vỡ, đây đâu phải là cưới vợ, đây là cưới tổ tông!

Chỉ có bà cụ Khương vẫn luôn đứng ở cửa, lạnh lùng bàng quan nhìn trận tranh đoạt này, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Nguyễn Ninh nhìn Lý Thải Bình đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu mình, cô cũng không phải đại hiệp gánh họa!

“Mẹ, đây là mẹ không đúng rồi, nếu không phải mẹ cố ý tranh giành, mọi người đều có thể ăn được bát trứng hấp này.”

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Từ nhỏ cô đã luyện được bản lĩnh này rồi.



Rõ ràng là muốn ăn một mình, bây giờ sau khi đập vỡ liền biến thành mọi người cùng nhau ăn.

Lý Thải Bình nhìn đống trứng vàng vàng trên đất, lòng đau như cắt.

Bà ta nghe loại lời giảo biện này của Nguyễn Ninh, càng thêm tức giận.

Chỉ là còn chưa đợi bà ta tiếp tục quở trách lập quy tắc, Nguyễn Ninh lại lấy một cái bát, tiếp tục làm trứng hấp.

Lý Thải Bình hoàn toàn ngơ ngác, bà ta chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!

“Cô làm gì vậy, còn không biết ngại mà ăn?”

Hôm nay Nguyễn Ninh không ăn được trứng hấp sẽ không thôi, bình thường nguyên chủ vâng vâng dạ dạ, lễ tết đều không ăn được trứng gà.

Bây giờ đã khác, trước đây nhà họ Khương hèn hạ với cô, bây giờ cô phải hèn hạ lại!

“Không biết ngại ạ.”

Nói xong, đập trứng gà đánh tan, trực tiếp bỏ lên bếp hấp.

Bà cụ Khương nhìn mọi việc làm của Nguyễn Ninh, trong lòng không khỏi vui mừng. Bà ấy hắng giọng, đặt mông ngồi lên ghế.

Cha Khương nhìn trận náo loạn này, sắc mặt vô cùng âm trầm.

“Vợ thằng cả, cô muốn ăn thì ăn, trong cái nhà này sẽ không thiếu phần cô, nhưng cô làm vỡ đồ là sao?”