Chương 12

Lý Thải Bình không dám mạo hiểm, nào còn dám tiếp tục phân bua chuyện này với Nguyễn Ninh.

Trong lòng bà ta ít nhiều cũng hiểu rõ, cha Khương đã biết được chút ít.

Trong nhà vô duyên vô cớ có thêm thóc gạo, từ đâu ra?

Dĩ nhiên là từ trong nhà người khác, nhưng loại chuyện trợ cấp nhà họ Khương này, mọi người không nói toạc ra, vẫn giữ một lớp màn che.

Bà ta ngượng ngập quở trách một tiếng, bĩu môi, đưa ra nhượng bộ.

“Cãi nhau ở đây có ích gì, đúng là cả đống tuổi rồi còn phải hầu hạ con dâu!”

Nói xong, bà ta quay người đi vào nhà bếp.

Khương Tĩnh hϊếp yếu sợ mạnh, không có mẹ mình làm chỗ dựa, dĩ nhiên cũng xám xịt bỏ đi.

Cha Khương hút thuốc phì phèo, trong con ngươi thâm thúy mang theo vài phần dò xét.

Nguyễn Ninh nhún vai, cô còn tưởng phải đại chiến ba trăm hiệp.

Nói đến mức Lý Thải Bình không ngẩng nổi đầu, nói cho Khương Tĩnh xấu hổ không có chỗ chui, chuyện này mới có thể dừng được.

Không ngờ cô và bà cụ Khương hoàn toàn chiếm thế thượng phong, không có chút cảm giác thử thách nào.

Cô nghĩ tới trong túi mình còn có thứ phải hiếu kính với bà cụ, kéo bà ấy vào trong phòng.

Bà cụ Khương rất bất ngờ, cô gái trước kia lầm lì ít nói, hôm nay lại hành động mạnh bạo, lời nói sắc sảo, quả thực giống như biến thành người khác vậy.

Nguyễn Ninh trước giờ luôn lấy lòng Lý Thải Bình, làm lơ bà ấy.



Hôm nay lại hết mực thể hiện với bà ấy, bây giờ còn đang kéo bà ấy.

Đi vào phòng, bà cụ Khương đánh giá Nguyễn Ninh từ trên xuống dưới.

Cô cháu dâu này ống quần dính đất, mặt mày cũng bụi bặm.

“Cháu lên trấn?”

Nguyễn Ninh nhìn dáng vẻ thẩm vấn phản đồ của bà cụ Khương, vô thức rụt rè.

Não nhanh chóng vận động, trả lời câu hỏi của bà cụ Khương một cách rất tự nhiên: “Cháu lên đó một chuyến.”

Bà cụ Khương càng thêm nghi hoặc, mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao?

“Cháu biết đường?”

Nguyễn Ninh cúi đầu, hơi xấu hổ, não của nguyên chủ phát triển không hoàn toàn sao?

Tất cả mọi người đều biết cô không biết đường, lộ ra ánh mắt khó tin lại mang theo chút kinh ngạc.

“Cháu hỏi đường…”

Bà cụ Khương ồ một tiếng, bà ấy vốn không phải là một người lắm lời.

Những năm qua lại bị con trai tổn thương, nhiều lần như vậy, tính cách càng thêm lạnh lùng cô độc.

Nguyễn Ninh nhìn thấy bà cụ không nói nữa, trong lòng có hơi sốt ruột.

Cô muốn ôm đùi, vậy thì phải nịnh nọt lấy lòng.



Nhưng hình như bà cụ Khương này đã bị nguyên chủ làm tổn thương, lúc ở bên ngoài, hai người nhất trí đối ngoại.

Nhưng vào bên trong, lại không có lời gì nói với nhau.

Không được, không thể để bầu không khí ngượng ngập như vậy được!

Sau khi do dự một hồi, Nguyễn Ninh dứt khoát mượn chuyện đầu bị thương làm văn.

Cô ngọt ngào gọi một tiếng: “Bà nội, cháu lên trấn mua ít bánh ngọt và táo đỏ, bà nếm thử.”

Bà cụ Khương nhìn một túi bánh ngọt dùng giấy dầu gói lại, sắc mặt càng thêm lấy làm lạ.

Nguyễn Ninh thấy bà cụ không nhận, tự mình đi lên, phải đệ lộ vết thương trên đầu ra.

Lần này bà cụ Khương nhìn thấy, kinh ngạc hô lên một tiếng: “Đầu cháu bị sao vậy?”

Nguyễn Ninh ngại ngùng xoa đầu, giả vờ không có gì xảy ra.

Ngược lại đẩy mớ đồ ăn ngon đó tới: “Bà nội, cháu không sao.”

Đang lúc bà cụ Khương muốn tra hỏi kỹ, bên ngoài vang lên tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của Khương Tĩnh.

“Ăn cơm thôi!”

Nguyễn Ninh thở phào một hơi, Khương Tĩnh này xem như đã giải vây cho cô rồi.

Hiện giờ cô vẫn chưa bịa được một lời nói dối hoàn chỉnh, nói tới nói lui cuối cùng nhất định sẽ lộ tẩy.

Khương Tĩnh gọi như vậy, coi như đã giải quyết xong chuyện rồi.