Chương 7: Đây Là Giới Cực Lạc Sao?

Trong mơ, cô trở về biệt thự cô từng sống với Đàm Kim Hạ.

Đây là một biệt thự kiểu Trung Quốc, bên ngoài còn có một khu vườn.

Biệt thự có ba tầng trên mặt đất và một tầng hầm.

Tầng ba là phòng ngủ chính và phòng sách.

Tầng hai là phòng khách, phòng trà và khu nghỉ ngơi giải trí.

Tầng một là phòng bếp, nhà ăn và phòng khách.

Tầng hầm một nửa là bãi đậu xe, một nữa là để chứa đồ.

Tống Tử Dao từ bên trong biệt thự đi ra ngoài.

Tiếp đó liền bất ngờ.

Sương mù dày đặc!

Sương mù dày đặc như là một tầng kết giới*, bao quanh biệt thự và sân vườn, ngay cả không khí cũng có sương lượn lờ, trông giống như tiên cảnh.

*Kết giới: nghĩa là một thế giới, cảnh giới, không gian được nối kết lại với nhau bằng những Cột Mốc đặc biệt. Không gian này được bảo vệ bằng sức mạnh hữu hình hoặc siêu nhiên, lớp điện trường cực mạnh để các vật bên ngoài không thể xâm phạm được.

Đột nhiên có một loạt ""tiếng động"" vang lên, Tống Tử Dao hoảng sợ. Tống Tử Dao do dự một chút, rồi đi theo âm thanh.

Xuyên qua hành lang, đường mòn, hòn non bộ, cô đi tới một cái hồ. Ở góc hồ có một tảng đá Thái Hồ cao hai mét.

Lúc này, xuất hiện một cái bình lớn, nghiêng vẹo xuất hiện từ không trung phía trên đá Thái Hồ, hình ảnh của bình thay đổi dần từ thực sang ảo, từ miệng bình xuống đáy bình, dường như nó hòa nhập chung với làn sương trắng lượn lờ trên bầu trời.



Sau đó, miệng bình hướng về phía hồ, nước chảy từ trong bình ra bên ngoài.

Tống Tử Dao cảm thấy cái bình này giống với hình dáng của mặt dây chuyền Đàm Kim Hạ tặng cô.

Nước từ trong bình chảy ra rất mát, khiến cho người khác không nhịn được mà chảy nước miếng, Tống Tử Dao không nhịn được cũng vốc một chút cho vào miệng.

Ngay tức khắc, một luồng khí trong sạch quét qua toàn thân, dường như từng tế bào đều được gột rửa một lần.

Tống Tử Dao nhìn về phía hồ, hồ nước đυ.c ngầu ban đầu đã trở nên trong veo thấy đáy, có thể nhìn thấy rõ cá koi bơi qua bơi lại.

Tống Tử Dao chưa kịp ngạc nhiên, lại xuất hiện thêm một cảnh tượng thần kì hơn.

Trong vườn có rất nhiều loại hoa, thời kỳ nở hoa cũng khác nhau, theo từng mùa màu sắc hoa nở cũng khác nhau.

Nhưng vào lúc này, mặc kệ là có đến thời kỳ nở hoa hay không thì tất cả các bông hoa từ từ nở rộ với vẻ đẹp rực rỡ nhất, ngay cả cây nguyệt quế trăm tuổi đã chết từ lâu, cũng được mọc cành ra lá với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng chùm hoa nhỏ màu vàng và trắng nở rộ.

Toàn bộ khu vườn, đột nhiên trở nên muôn muôn màu muôn sắc, đẹp không sao tả xiết.

Phồn thịnh vượt mức bình thường.

Dường như dưới lớp đất của khu vườn này, có năng lượng gì đấy thúc dục thực vật sinh trưởng.

Tống Tử Dao nghi ngờ nhìn về phía dòng nước chảy ra từ trong bình.

Lại phát hiện ra tảng đá Thái Hồ nhẵn bóng ban đầu giờ đây đã xuất hiện mấy chữ.

Vô lượng sắc hảo, vô lượng diệu âm.



Đây là miêu tả nhạc tịnh phổ trong kinh A di đà.

Không lẽ nơi này là thế giới cực lạc sao?

Nhưng Tống Tử Dao vẫn luôn lý giải thế giới cực lạc là cõi hư không mà trái tim luôn hướng đến, đó chỉ là sự duy tâm của con người mà thôi.

Tại sao lại tồn tại thành vật chất khách quan như thế này?

Hơn nữa, giấc mơ này quá chân thực.

Không có một chút hỗn độn nào trong giấc mơ, thậm chí cô còn có thể nghe được mùi hương trong không khí.

Không lẽ, đây không phải là giấc mơ.

Đột nhiên, cơ thể Tống Tử Dao không có trọng lượng.

Mở mắt ra, cô đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng.

Mặt dây chuyền ban đầu nắm trong tay cũng không còn.

Không thấy mặt dây chuyền.

Giống như có gì đó chỉ dẫn, Tống Tử Dao nhắm mắt lại suy nghĩ về ""giấc mơ"" vừa rồi.

Hồi hộp mở mắt ra.

Quả nhiên cô lại vào được!

Đây là một không gian có thể tự do ra vào!