Chương 8: Không Kịp Trở Tay

Lúc Tống Tử Dao lại đi vào không gian thì đến thẳng phòng bếp.

Phòng bếp rất rộng, có hai chiếc tủ lạnh hai cửa loại 600 lít.

Từ lúc Đàm Kim Hạ đi rồi, biệt thự này chỉ còn Tống Tử Dao và một bảo mẫu.

Tuy lúc này hai chiếc tủ lạnh không được đầy ắp, nhưng cũng đã đầy hơn nửa. Một chiếc để chứa rau dưa hoa quả, một chiếc để đựng thịt tươi các loại và đồ ăn chín mà chị bảo mẫu đã làm.

Tống Tử Dao nhìn kĩ, rất nhiều đồ trong tủ lạnh được cô và chị bảo mẫu đi siêu thị mua trước khi chết một ngày.

Trong đó có nửa quả dưa lưới còn thừa lại sau khi cô ăn vào buổi sáng ngày cô chết.

Ngoại trừ đồ ăn trong tủ lạnh ra, nhờ thói quen tích trữ lương thực của chị bảo mẫu, trong tủ bếp có đủ gạo và các loại lương khô.

Tống Tử Dao chỉ thích đồ ăn tươi mới, cho nên không có nhiều đồ đông lạnh.

Nhìn nửa quả dưa lưới kia, Tống Tử Dao lấy ra, dùng thìa múc ăn.

Vừa ăn vừa nghĩ, trước mắt thì điểm hữu dụng nhất của cái không gian này chắc là phòng bếp.

Tuy nhiên đồ ăn trong bếp vẫn là hữu hạn, dù nhiều gạo và mì, áng chừng chỉ đủ cho một mình cô ăn trong một năm.



Nhưng trong phòng chứa quần áo ở tầng ba có khá nhiều vàng bạc trang sức, tương lai có lẽ có chút tác dụng.

Còn cả vật phẩm mà Đàm Kim Hạ cất giữ.

Còn vườn nữa, hoa cỏ mọc xanh tốt như thế, liệu cô có thể trồng lương thực, trồng rau được không nhỉ?

Đợi xuống đến nông thôn, cô nhất định phải kiếm hạt giống thử một phen!

-

Tin tức Tống Tử Dao đăng ký xuống nông thôn, mãi đến hai ngày trước khi xuất phát, Phùng Thi Tuệ và Tống Cao Phi mới biết.

Phùng Thi Tuệ ngây người nhìn con gái riêng.

Bà mơ hồ cảm thấy bất an, thế mà thành sự thật rồi.

Nhưng, tại sao chứ?

Tống Cao Phi giận đến xanh mặt, nhưng lời nói ra vẫn là lo Tống Tử Dao xuống nông thôn chịu khổ.

Phùng Thi Tuệ cố nhịn cảm giác kì quái trong lòng, ôn tồn hỏi Tống Tử Dao: “Sao tự dưng lại xuống nông thôn chứ? Không phải đã đồng ý đi xem mắt với nhà họ Lục sao?”

Tống Tử Dao lười kiếm cớ, nói thẳng: “Chuyện đã vậy rồi.”



Tống Cao Phi giận đến mức huyết áp bắt đầu tăng cao.

“Mày cho rằng tham gia sản xuất ở nông thôn là có cuộc sống tốt đẹp lắm à? Nhà người khác trốn còn không được, mày thì giỏi rồi, lại còn chủ động đăng ký! Chúng tao lo nghĩ cho mày đúng là thừa thãi! Đồ không biết tốt xấu!”

Tống Tử Dao giương mắt nhìn Tống Cao Phi, bình tĩnh nói: “Hai người thật sự quan tâm con chắc?”

Đồng tử Tống Cao Phi co lại, quên cả phản ứng.

Ánh mắt đó như thể nhìn thấu hết tất cả sự đê hèn của ông ta, quen thuộc đến đáng ghét.

Nhưng, rõ ràng nó đã biến mất mười mấy năm rồi mà!

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Tống Cao Phi bay xa, không tiếp tục truy vấn chuyện xuống nông thôn nữa.

Phùng Thi Tuệ đứng bên cạnh cũng có cảm giác bối rối khi sự tình thoát khỏi kiểm soát.

Rốt cuộc Tống Tử Dao bị làm sao vậy? Bất thình lình thay đổi nhiều như thế?

Nhưng Tống Tử Dao nói đúng, chuyện xuống nông thôn đã là chuyện chắc chắn rồi, Tống Cao Phi và Phùng Thi Tuệ có không muốn đến đâu cũng không cản được.

Nghĩ lại thì cũng chỉ có thể để Tống Tử Dao đến nông thôn trước đã, qua một năm rưỡi rồi tìm cách đưa về.