Chương 6: Mặt Dây Chuyền

Chỉ là, những kinh hoàng và thương tâm mà cô đã trải qua ở kiếp trước đã kiến cho Tống Tử Dao hiện tại không còn gợn sóng nữa.

Tống Tử Dao vốn định thông báo mình đã đăng ký xuống thôn để từ chối buổi xem mắt với Lục Minh.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì cô từ bỏ suy nghĩ đó.

Vẫn nên đợi đến khi có kết quả chắc chắn rồi mới thông báo, để tránh xuất hiện những biến cố không mong muốn.

Vì vậy, khi Phùng Thi Tuệ thăm dò về chuyện xem mắt, Tống Tử Dao liền gật đầu.

Phùng Thi Tuệ liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Xem ra cô con gái riêng tuy khó chịu nhưng vẫn nghe lời bà ta.

Phùng Thi Duệ không khỏi tự đắc, may mà mình đã tính kế lâu dài, không nghe theo lời nhà mẹ đẻ chèn ép con kế, thay vào đó đã đem cô dạy thành một cô gái dễ dàng bị người khác thao túng.

Đây không phải là việc tốt đã tới rồi sao!

Tống Tử Vi nghe xong, cười hì hì nói: ""Chờ đến khi việc cưới xin của của em hai cùng với Lục Gia được định đoạt, có phải là đã có thể an bài công tác cho con rồi không?""

Ban đầu công việc của Tống Tử Vi là do Tống Cao Phi sắp xếp cho, nhưng lý tưởng của anh ta là ngồi văn phòng uống trà xem báo giấy, học nghề quá cực nhọc.



Tống Tử Vi từ bỏ học nghề để chơi bời lêu lổng nửa năm, Tống Cao Phi vì điều này mà không vui, nhưng lại được Phùng Thi Duệ dỗ dành một hồi.

Nghe vậy, Phùng Thi Tuệ liền ngước mắt nhìn sắt mặt Tống Cao Phi, thấy ông vẫn có vẻ mặt như cũ, mới nói: ""Đừng nói linh tinh, bát tự còn chưa được viết! Dù thế nào đi nữa thì Tử Dao của chúng ta phải vui vẻ mới được.""

Ngừng một chút, Phùng Thi Tuệ lại nói: ""Nhưng nếu thực sự kết thân với Lục gia thì chuyện công việc quả thực rất đơn giản, con với San San chỉ là thứ yếu, chủ yếu là cha con, sau này ở nhà máy cũng có uy hơn nhiều.""

Vẻ mặt nghiêm túc của Tống Cao Phi không nhịn được mỉm cười.

Tống Tử San mất hứng, khẽ hừ một tiếng.

Cô ta vẫn luôn bất mãn chuyện mẹ mình đem cuộc hôn nhân tốt như vậy của nhà họ Lục cho Tống Tử Dao, rõ ràng cô lớn hơn Tống Tử Dao ba tháng, dù thế nào cũng phải ưu tiên cho cô mới đúng!

Tống Tử Dao yên lặng ăn cơm, không nói câu nào.

Phùng Thi Tuệ thấy thế, liền cười nói: “Đương nhiên rồi, vẫn là Tử Dao có phúc khí tốt, gả vào Lục gia chẳng khác nào được vào ổ phúc.""

Tống Tử Dao lười nghe tiếp, nhanh chóng ăn cho xong, đứng dậy trở về phòng, Phùng Thi Tuệ cau mày.

Tống Tử Dao đồng ý đi xem mắt, nhưng không hiểu sao trong lòng bà ta lại vẫn cảm thấy lo lắng chứ?



Đêm đầu tiên sống lại, Tống Tử Dao trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Đột nhiên, cô cảm thấy dưới thân mình có gì đó cộm cộm, cô đưa tay ra lấy món đồ khiến cô vừa nhìn đã khϊếp sợ.

Nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay chính là mặt trang sức màu trắng, không biết được làm từ chất liệu gì, hình dáng giống như Quan m tay cầm tịnh bình, có một sợi tơ hồng xuyên qua.

Mặt dây chuyền này là của Đàm Kim Hạ tặng cho cô.

Trước giờ Đàm Kim Hạ vẫn luôn tin vào bát tự, anh nói đại sư đã tính cho cô, tới năm 49 tuổi thì cô sẽ gặp một kiếp nạn, phải cần đến linh vật bảo hộ.

Mặt dây chuyền này chính là linh vật.

Mặc dù Tống Tử Dao không tin, nhưng dù sao cũng là đồ mà Đàm Kim Hạ tặng nên cô đã đeo lên cổ.

Sau này, ngày cô bị đâm chết lại đúng vào ngày cô vừa tròn 49 tuổi, vận mệnh thực sự đúng như sấm ngôn của đại sư.

Chỉ là, cô đã được tái sinh, nhưng tại sao dây chuyền cũng trở lại cùng với cô???

Tống Tử Dao không thể suy nghĩ ra.

Cố nắm mặt dây chuyền mà từ từ đi vào giấc mộng.