Chương 5: Kiểm Kê Tài Sản

Sau khi trở về thì Phùng Thi Tuệ hỏi cô đã đi đâu, cô thuận miệng mà nói một câu có lệ.

Tống Tử Dao vào nhà, khóa trái cửa, bắt đầu kiểm kê gia sản của mình.

Phùng Thi Tuệ có thể được mọi người gọi một tiếng mẹ kế tốt, có thể thu phục được tâm của Tống Tử Dao thì chắc chắn không chỉ dừng lại ở mặt ngoài.

Ví dụ như trong gian nhà ở này, ấn lẽ thường hẳn là Tống Tử San và cô sẽ ở chung một phòng, còn để Tống Tử Vĩ là con trai sẽ ở riêng một phòng.

Nhưng Phùng Thi Tuệ lại để Tống Tử San và Tống Tử Vĩ ở chung một phòng, ở giữa có tấm mành chia phòng làm đôi.

Bà ta ở bên ngoài nói như thế này——

Con trai, con gái của bà ta được sửa thành họ Tống đã là may mắn của bọn họ rồi sao còn dám đi đoạt đồ vật của Tống Tử Dao được chứ? Bà ta sẽ để Tống Tử Dao ngày càng trải qua cuộc sống tốt hơn, chứ không thể kém đi được.

Bà ta nói như thế, cũng làm như thế.

Ở phương diện ăn mặc bình thường, Tống Tử Dao tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo so với hầu hết bạn cùng lứa.

Mỗi năm có ít nhất hai bộ quần áo mới, lúc học tiểu học thì mỗi tháng được 2 đồng tiền tiêu vặt, tới lúc học cấp hai được tăng lên thành 5 đồng tiền.

Hơn nữa dụng cụ học tập, dây buộc tóc, những đồ vật dưỡng da gì đó đều là Phùng Thi Tuệ mua cho cô.

Trải qua nhiều năm, hầu hết tiền tiêu vặt của Tống Tử Dao đều được tích trữ.



Tống Tử Dao tìm một lúc thì mới tìm được một hộp sắt từ trong rương được đặt ở đáy giường.

Bên trong đều là tiền mặt.

Đếm xong, bên trong có 212.5 đồng tiền.

Ở trong niên đại này cũng không tính là ít.

Tuy nhiên, cô còn phải nghĩ biện pháp moi được chỗ tốt từ Phùng Thi Tuệ mới được.

Ở trong phòng một mình đãi thật lâu, môn mới bị gõ vang.

Thanh âm không kiên nhẫn của Tống Tử San truyền tới: “Ba đã trở lại, ra ăn cơm thôi.”

Trên bàn cơm đã được mang lên bánh bao nhân thịt trắng to, Phùng Thi Tuệ đang hầu hạ Tống Cao Phi cởϊ áσ khoác.

Đúng là cảnh nha hoàn đang hầu hạ lão gia.

Tống Tử Dao bĩu môi, ngồi xuống bàn cơm trước.

Tống Cao Phi hỏi Phùng Thi Tuệ: “Lục gia bên kia nói như thế nào?”



Phùng Thi Tuệ đem thời gian gặp mặt mà Lục gia đã định nói với ông ta.

Tống Cao Phi vừa lòng gật đầu: “Rất tốt.”

Tống Cao Phi rất coi trọng việc kết thông gia với nhà họ Lục này.

Tống Cao Phi chỉ là một người tốt nghiệp cấp một, cấp hai, lại vào xưởng sớm, lúc đó dù bằng cấp thấp cũng không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại, cán bộ đồng cấp với ông ta đều có bằng cấp cao trong lĩnh vực kỹ thuật, có hơn một nửa trong số đó đều từng đi du học.

Còn lại những người không có bằng cấp cao thì lại có chỗ dựa vững chắc.

Chỉ có mỗi ông ta, mới đầu nương nhờ mối quan hệ của cha vợ mà bò được tới vị trí ngày hôm nay, tuy cấp bậc không thấp nhưng cũng chỉ quản lý bộ môn râu ria, vô cùng lấp lửng, tổng vẫn bị kẻ dưới kinh thường.

Nhưng quan hệ của cha vợ đã sớm bị ông ta tận dụng không còn gì rồi.

Nếu giờ kết thân được với nhà họ Lục thì tình thế đã có sự thay đổi lớn.

Nói không chừng, ông ta có thể dựa vào nhà con rể mà được điều vào trong bộ công tác cũng nên.

Phải tới sau này, Tống Tử Dao mới biết được tính toán của Tống Cao Phi.

Mặt ngoài tỏ ra là một người ba tốt thương con gái, nhưng trên thực tế lại lạnh nhạt, ích kỷ, không nói tới việc coi cô trở thành công cụ thăng tiến trong sự nghiệp mà ngay cả lúc trước, kết hôn với La Lâm đều là kế hoạch được ông ta tính toán tỉ mỉ mà làm......