Chương 46

Lâm Đường Đường trực tiếp đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“ Tôi đi về trước, chừng nào anh nghĩ kỹ rồi thì có thể nói tiểu tranh để bọn họ đến nói với tôi.”

Nhìn bóng lưng Lâm Đường Đường xoay người rời đi, Vạn Túng không biết vì cái gì mà trong lòng cảm thấy thấy hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy đi theo qua.

“ Tôi đưa cô về.”

Lâm Đường Đường ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy khoảng cách này hình như không cần thiết đưa lắm.

Nhưng cô còn chưa kịp nói ra thì Vạn Túng đã bồi thêm một câu.

“ Tình cảnh bây giờ của cô có cút nguy hiểm, bây giờ đã muộn lắm rồi, một mình cô đi bên ngoài không an toàn lắm.”

Hình như rất có lý!

Lâm Đường Đường âm thầm chấp nhận.

Vừa nãy đùa quá vui vẻ, thiếu chút nữa cô đã quên chuyện này. Bây giờ ngoài trời đen thùi lùi, một mình cô đi ngoài đường vạn nhất Giang Tiểu Nhã tìm người đến đối phó với cô, vậy không phải cô sẽ trực tiếp nằm liệt giữa đường sao?

“ Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo! Vậy thì làm phiền anh rồi~ cảm ơn rất nhiều~”

Lâm Đường Đường nghịch ngợm nói lời cảm ơn với Vạn Túng.

m thanh câu nhân ngọt lịm lại làm tim Vạn Túng nhảy thình thịch vài cái.

Anh ở trong màn đêm đen mím chặt môi, trầm mặc đi ở bên cạnh Lâm Đường Đường, cực kỳ giống một người bảo tiêu tận chức.

Thời điểm ăn cơm vào buổi chiều Giang Tiểu Nhã đã nghĩ xong biện pháp làm cho Lâm Đường Đường không thể nào kiêu ngạo nổi nữa. Cô ta còn nghĩ khi nào thì thích hợp để thi hành kế hoạch.

Không ngờ cô ta lại ngẫu nhiên nghe người khác nói nhìn thấy Lâm Đường Đường đi vào nhà Vạn Túng hơn nửa ngày cũng chưa thấy đi ra.

Nghĩ đến khả năng Lâm Đường Đường có thể nửa đêm mới có thể trở về nhà ở của thanh niên trí thức, Giang Tiểu Nhã cảm thấy đây chính là cơ hội ngàn năm có một để ra tay!



Cô ta cố ý nhắc đến lâm đường đi đến nhà đàn ông có khả năng về rất trễ, còn đặc biệt nhắc đến thời buổi này lưu manh rất nhiều. Nếu như Lâm Đường Đường thật sự đi ra ngoài vào buổi tối gặp phải lưu manh, nam nhân trong thôn nhất định sẽ không bao giờ để mắt đến cô.

Quan trọng nhất là Thẩm Văn Ngạn tuyệt đối sẽ không có khả năng tiếp tục thích một người phụ nữ không còn trong sạch.

Thẩm Văn Ngạn thích người con gái như thế nào, mọi người không biết. Nhưng anh ta ghét người con gái ra sao thì tất cả mọi người đều biết rõ ràng.

Diêu Mộng Đào làm tùy tùng của Giang Tiểu Nhã, nhưng cô ta lười biếng không tham dự nhiều sự kiện, ngược lại đã giúp cô ta tránh thoát được một kiếp.

Một nhóm ba người bây giờ chỉ còn có một mình cô ta trong sạch.

Giang Tiểu Nhã rơi vào hố phân, thể nào Thẩm Văn Ngạn cũng sẽ cách xa Giang Tiểu Nhã một đoạn thời gian, còn có thể một lần nữa làm đối tượng hay không thì vẫn chưa thể kết luận được. Điểm này trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.

Mà Giang Tiểu Nhã trong lòng cũng rõ điều này nên mới cố ý nói như vậy. Bởi vì cô ta biết, con gái ở chỗ này không có ai mà không thích Thẩm Văn Ngạn.

Hai người tùy tùng của cô nhìn bên ngoài thì có vẻ có quan hệ rất tốt với cô ta nhưng bên trong còn không biết ghen ghét cô ta đến cỡ nào đâu.

Hiện giờ người có ưu thế nhất chính là Diêu Mộng Đào, ngày thường Diêu Mộng Đào đi theo cô ta cũng có không ít lần có cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Văn Ngạn.

Hơn nửa tuy rằng Diêu Mộng Đào rất lười nhưng tâm tư của Diêu Mộng Đào cũng rất sâu, cô ta dám cam đoan cái cơ hội tuyệt vời này Diêu Mộng Đào tuyệt đối sẽ không có khả năng từ bỏ.

Chỉ có tiêu diệt đi mối uy hϊếp duy nhất là Lâm Đường Đường thì Diêu Mộng Đào mới có cơ hội!

Quả nhiên, Giang Tiểu Nhã làm bộ mệt mỏi, tắm rửa xong thì liền trở lại trên giường nằm xuống thì Diêu Mộng Đào liền lấy cớ nói muốn đi WC nên đi ra ngoài.

Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua chiếc quạt điện mới tinh ở mép giường của Lâm Đường Đường, khinh thường cầm lấy chiếc quạt hương bồ phe phẩy quạt cho bản thân, trên mặt nở một nụ cười vô cùng âm trầm đắc ý.

---------------

Kỳ thật Lâm Đường Đường cũng có chút sợ bóng tối.

Nhưng có Vạn Túng đi cùng thì tâm trạng của cô còn thấy rất nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau liền vui vẻ về đến nhà ở của thanh niên trí thức.

Vạn Túng sau khi nhìn thấy cô về nhà thì xoay người rời đi.

Lâm Đường Đường cũng không ngờ Hà Ngọc Anh chân trước vừa mới lãnh hậu quả thì chân sau đã có người dám hại cô.



Thời điểm cô bước vào nhà thì Dương Hồng mang vẻ mặt đầy lo lắng đi đến đón.

“ Đường Đường, sao bây giờ mới về! Tôi vừa nãy còn lo cô trên đường về có phải đã gặp phải lưu manh hay không đó. Đều do Giang Tiểu Nhã trong miệng đầy điều suy đoán bậy bạ, nói ra đều hù chết người ta mà.”

Lâm Đường Đường không hiểu gì.

“ Không sao, có Vạn Túng đưa tôi về, sao có khả năng có lưu manh được.”

Hơn nữa nếu như có lưu manh thì tên đó cũng không mù mà nhảy ra, chỉ cần nhìn dáng người kia của Vạn Túng, một quyền đã có thể làm cho người ta nằm sấp xuống.

Lâm Đường Đường mang tâm trạng vui vẻ đi đến bên mép giường kiểm tra một chút, xác nhận không có cái gì bị người ta thả lên giường mới yên tâm ngồi xuống.

Chờ cô ngồi hưởng máy quạt một lát thì Dương Hồng từ phòng bếp cách vách mang theo một xô nước tiến vào.

“ Đường Đường, tôi đã nấu nước xong rồi, chỉ chờ cô trở về thôi.”

Không thể không nói Dương Hồng thật sự là một cô gái có mắt nhìn.

Lâm Đường Đường phi thường cảm thấy may mắn khi có một dòng nước trong tồn tại trong nhà ở của thanh niên trí thức này.

Tắm rửa xong cô đem quạt điện chỉnh lại góc độ một chút.

“ Thế nào, quạt có thổi đến cô không?”

Dương Hồng đang nằm trên giường của mình, cảm thụ luồng gió mát mẻ cuồn cuộn kia thổi đến, cảm động đến mũi lên men một trận.

“ Ừm! Thổi đến tôi rồi! Cô cũng đừng hướng về bên tôi quá, chỉ cần cô mát mẻ thì tốt rồi không cần quan tâm tôi làm gì.”

Lâm đường thoải mái duỗi người nằm xuống.

“ Tôi ở gần quạt đương nhiên là mát mẻ rồi, mau ngủ đi.”

“ Được.”