Chương 45

Vạn Túng đột nhiên cảm thấy khẩn trương lên, thậm chí còn không dám liếc mắt nhìn Lâm Đường Đường lấy một cái.

“ Đề nghị gì?”

Giờ phút này, anh đã không còn có thể nghe thấy nổi giọng nói của mình ra sao. Giống như bản thân mình đang khẩn trương đến phát run lên.

Thời gian chờ đợi đáp án rõ ràng rất ngắn nhưng Vạn Túng lại cảm thấy bản thân mình đã ngồi chờ đợi đáp án rất lâu.

Cuối cùng.

Vạn Túng nhìn Lâm Đường Đường nhẹ nhàng chống cằm, tầm mắt lại không dám theo đó mà hướng lên trên.

Mà phía trên cằm tinh xảo, đôi môi đỏ thắm chậm rãi cong lên thành độ cong câu hồn nhϊếp phách.

“ Đề nghị kia chính là.... Tôi gả cho anh.”

Oành một cái, mặt Vạn Túng nhanh chóng bạo hồng lên. Ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

“ Cái này, cái này sao được...”

Bởi vì trời đã tối đen, nên Lâm Đường Đường không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của Vạn Túng, còn tưởng anh chỉ đơn giản là cảm thấy không được.

Vì thể cô lại giải thích.

“ Thật ra cũng tốt, gả cho anh là cách nói mà chúng ta tuyên bố ra bên ngoài, chỉ cần chúng ta không đi lãnh chứng, thì sẽ không bất kì ràng buộc nào về mặt pháp luật cả nên anh có thể hoàn toàn yên tâm.”

“ Hơn nữa nếu như anh có người trong lòng, thì anh cứ coi như chưa từng nghe thấy đề nghị này của tôi. Tôi có thể tự nghĩ cách khác, hơn nữa cái này chỉ là suy nghĩ của một mình tôi thôi, có được hay không thì còn phải coi tình hình bên anh.”



“ Tôi chủ yếu là cảm thấy tình hình sức khỏe của Tiểu Hằng quá kém, rất cần phải bổ sung dinh dưỡng để bồi dưỡng lại cơ thể. Nếu như anh đồng ý với đề nghị này của tôi thì tôi có thể đưa sữa mạch nha cho Tiểu Hằng, coi như là thay cho tiền thuê nhà. Cái này đối với gia đình anh cũng coi như là có lợi có phải không?”

Nói đến đây, Lâm Đường Đường có chút tò mò hỏi.

“ Vậy anh có người trong lòng rồi sao? Anh định khi nào thì sẽ cưới vợ hoặc yêu đương? Đến lúc đó anh có thể nói với tôi trước, tôi có thể làm bộ cùng anh ly hôn, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến anh cưới vợ.”

Vạn Túng giật mình một cái, không biết vì sao tâm trạng có chút giống như là từ trên đỉnh núi rớt xuống thâm sơn cùng cốc. Anh rầu rĩ lắc đầu.

“ Tôi không có người trong lòng.”

Mắt Lâm Đường Đường sáng lên.

“ Tôi cảm thấy anh có thể suy xét đề nghị của tôi một chút, nói thật, tôi có thể đưa sữa mạch nha cho tiểu hằng trước. Nếu như có cơ hội tôi sẽ nhờ người nhà gửi chút sữa bột hoặc đồ bổ gì đó đến đây, nhất định sẽ đem sức khỏe của Vạn Hằng bồi dưỡng tốt lên.”

“ Tôi cũng chỉ muốn kiếm một nơi có thể sống an ổn mà thôi, chỉ cần anh có thể cho tôi một căn phòng để tôi ở riêng là được. Bảo vệ tôi để không bị người khác mưu tài hại mệnh, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi nhà anh đâu.”

Đề nghị này của Lâm Đường Đường rất có thành ý.

Sữa mạch nha ở niên đại này rất quý hiếm, trên cơ bản chỉ có người thành phố mới có thể uống. Dù sao ở Lưu gia thôn này cũng chưa có ai có thể uống được.

Huống chi Lâm Đường Đường còn nhắc đến sữa bột, đồ bổ linh tinh, mấy thứ đó so với sữa mạch nha còn quý hiếm sơn, cho dù là người ở thành phố cũng khó mà uống được.

Ở niên đại này, những thứ kia đều là hàng ngoại nhấp, quý đến làm người ta nghĩ cũng không dám nghĩ!

Tâm tình Vạn Túng rất phức tạp. Anh biết Lâm Đường Đường đang sợ hãi cái gì, cũng biết cô gả cho anh không phải vì thích anh. Nhưng bởi vì hiểu được nên anh ngược lại càng cảm thấy buồn.

Buồn đến mức làm người có chút khó chịu.



Anh không biết có nên đồng ý với đề nghị của Lâm Đường Đường không. Cho dù cái đề nghị này đối với nhà bọn họ chỉ trăm lợi chứ không có hại.

Anh không có người trong lòng, trong thôn cũng căn bản không hề có ai dám gả cho anh, cũng từng có mấy nữ đồng chí có ý với anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng sau khi biết tình huống nhà anh thì tất cả đều trốn anh rất xa.

Rốt cuộc thì có lại muốn gả đến đây vừa làm vợ vừa làm mẹ chứ. Cho nên anh vốn không hề nghĩ đến chuyện cưới vợ.

Ít nhất là phải chăm sóc ba cho đứa em trai đến khi mấy đứa nó có thể độc lập sinh hoạt được.

Cảm giác đối với Lâm Đường Đường rốt cuộc là dạng gì anh cũng không thể nói rõ được.

Người này giống như là đã thay đổi thành một con người khác rõ ràng vẫn là gương mặt đó nhưng cảm giác mang lại cho anh lại không giống nhau.

Cô rõ ràng rất tốt, vừa lương thiện lại vừa giống như một ánh mặt trời, cúng rất có sức ảnh hưởng đến anh...

“ Đề nghị này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ lại.”

Vạn Túng suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không trực tiếp nói ra đáp án.

Tất cả cũng nằm trong dự đoán của Lâm Đường Đường. Bằng không cô cũng không đơn độc ngồi trong phòng cùng ba người Vạn Tranh lâu như vậy.

Cuộc sống này có thể tốt lên hay không còn phải xem mấy tên tiểu tử kia có biết nắm lấy cơ hội tranh thủ hay không.

Cô đã tung ra cành ô liu, bọn họ có thể tiếp được hay không còn phải xem bản lĩnh của bọn họ.

Tâm tính bây giờ của Lâm Đường Đường rất tốt, cũng không định mạnh mẽ thuyết phục Vạn Túng.

“ Được! Vậy tôi chờ câu trả lời của anh.”