Chương 47

Hai người Lâm Đường Đường cũng không có nói chuyện bao lâu nhưng những người khác nghe lại phi thường bực bội.

Giang Tiểu Nhã không hiểu Diêu Mộng Đào sao lại không ra tay, Diêu Mộng Đào cũng rất bực bội trong lòng, nóng đến đổ mồ hôi đầu đầu.

Cô ta nằm ở trên giường lăn lộn qua lại, vì 5 mao tiền mà bản thân vừa mới trả giá kia mà đau lòng vô cùng.

Tất đều do Giang Tiểu Nhã kia, nói cái gì mà lưu manh không lưu manh, làm hại cô ta không nhịn được mà đi ra ngoài tìm người làm việc. Kết quả Lâm Đường Đường lại có người đua về!

Người kia không có cơ hội chạm đến một sợi tóc của Lâm Đường Đường còn chưa nói, còn hại cô ta tự dưng lại mất 5 mao tiền!

Chuyện này cô ta nhớ kỹ, cô ta sẽ tính trên đầu Lâm Đường Đường cùng Giang Tiểu Nhã, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đòi lại!

Lưu Xảo Vân cũng có chút không ngủ được.

Trong lòng Lưu Xảo Vân tràn đầy mong chờ Lâm Đường Đường mở quạt điện, kết quả lại một gió cũng không hưởng được!

Sớm biết như thế, lúc trước thời điểm nghe lén được Giang Tiểu Nhã cùng Hà Ngọc Anh âm mưu hại Lâm Đường Đường thì cô ta đã nói một tiếng với Lâm Đường Đường. Nói không chừng Lâm Đường Đường có thể cảm kích lòng tốt của cô ta mà cho cô ta hưởng một chút gió.

Chỉ vì do dự có một chút như vậy mà bỏ lỡ cơ hội tốt như thế!

Lưu Xảo Vân lập tức bực bội, hơn nửa ngày cũng chưa ngủ được.

Mà Hà Ngọc Anh ở chuồng xa lại càng không có cách nào ngủ được!

Tuy rằng cô ta ở phòng nhỏ dựng bằng rơm ở bên cạnh chuồng heo nhưng bên trái phòng chính là chuồng heo, mùi không thể nào chịu nổi, hơn nữa bên phải lại là một cái hố phân!



Hố phân đó chuyên dùng để chứa phân heo, mùi hương không cần phải nói đến, mà còn có rất nhiều ruồi muỗi bay đến bay lui.

Cô ta căn bản không thể nào tìm được một nơi sạch sẽ có thể ngủ được, trên mặt đất chỉ có một đống rơm rạ ẩm ướt do tiểu heo làm ướt.

Không có đèn, không có tiếng người, cũng không có một thức ăn một ngụm nước uống!

Cô ta cứ thể mà bị khóa ở một căn phòng rơm nho nhỏ, có ra được hay không cũng không có ai quản, thường thường còn có rất nhiều côn trùng đáng sợ như gián hay rết bò qua từ bên chân.

Hà Ngọc Anh khóc đến giọng đều khàn đi, trên người cũng bởi vì bị muỗi đốt mà khắp nơi đều là nốt mẩn đỏ, cơ hồ cả đêm đều không ngủ được.

Đêm nay trong toàn bộ thanh niên trí thức chỉ có Lâm Đường Đường cùng Dương Hồng là đến cả người thoải mái, thần thanh khí sảng.

Không cần tự mình quạt, trên người cũng không có đổ mồ hôi, còn có mềm chiếu mềm mại thoải mái, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Thời điểm Lâm Đường Đường rời giường cảm thấy tinh thần so với hôm qua tốt hơn vài phần.

Dương Hồng cũng phi thường cảm kích Lâm Đường Đường, biết cô không thích uống cháo nên cố ý đổi cơm sáng của cô thành hai cái bánh bột bắp.

Lâm Đường Đường nhìn hai chiếc bánh bột baows nóng hầm hập kia nhất thời không biết mình nên có biểu tình gì.

Cô nàng này!

Thì ra Dương Hồng đây là cho rằng cô thích ăn bánh bột bắp sao?

Tuy rằng bánh bột bắp thật sự so với cơm còn xác thì tốt hơn thật, nhưng cũng không tốt hơn đến đâu được không?

Nhưng đây một tâm ý của người ta, cô cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể biểu tình cứng đờ nhận lấy hai cái bánh bột bắp. Sau đó dưới ánh mắt tha thiết của Dương Hồng mà một ngụm lại một ngụm ăn xong liền đi.



Nhưng mà thật sự, cái bánh bột bắp này ăn xong liền no!

Ban đầu cô còn chuẩn bị mua một phần sữa đậu nành cùng cơm nắm từ thương thành hệ thống để ăn sáng, nhưng bây giờ chỉ cần mua một ly sữa đậu nành, cái này cũng coi như là đang tiết kiệm tiền.

Thật vất vả mới đợi được Dương Hồng đi đến ruộng làm việc, Lâm Đường Đường uống một ngụm lớn sữa đậu nành ướp lạnh, thở dài thật sâu.

Quả nhiên vẫn nên nhanh chóng dọn đi!

Đang là mùa hè nên tất cả mọi người đều chọn thời gian mát mẻ nhất để làm việc, cho nên mọi người đều thức dậy rất sớm thậm chí còn có người trời chưa sáng đã đi đến ruộng làm việc.

Chờ đến khi mặt trời lên cao thì nhiệt độ cũng sẽ ngày càng cao theo, đại đội trưởng cầm loa đi quanh bờ ruộng một vòng lớn, thống báo muốn mở họp có chuyện muốn thông báo.

Hôm qua Lâm Đường Đường mới nói chuyện này với mấy người Vạn Chiêu, cho nên khi vừa nghe thấy loa thông báo Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu đã lập tức hưng phấn chạy đến.

Mà bản thân Lâm Đường Đường là người bị hại ngược lại lạc hậu.

Tuy rằng đã bôi lớp kem chống nắng nhưng trời thật sự quá nóng, một chút cô cũng không muốn rời khỏi bóng cây.

Nhưng Vạn Chiêu quá hưng phấn, đã chạy đi xa thấy cô đuổi không kịp lại chạy ngược về đem cô kéo lên, cái miệng liếʍ thoắt không ngừng.

“ Chị gái, chị phải nhanh lên! Đi chậm thì không còn vị trí tốt để nhìn nữa đâu! Loại yêu tinh hại người này xứng đáng bị ném trứng thối! Chúng ta quá lùn, phải đứng phía trước mới có thể nhìn thấy rõ ràng!”

“............”

Quả thật Lâm Đường Đường không có cái hứng thú này. Nhưng cũng không còn cách nào, mỗi lần mở họp mỗi người đều phải đến tham gia.