Về nhà phía trước, cô đi tìm Tả Thủy Sinh một chuyến hỏi chuyện xin giấy chứng nhận để vào thành phố. Qua vài ngày nữa vụ thu hoạch sẽ xong, Tả Đan Đan suy nghĩ muốn vào thành phố một chuyến. Mọi khi vào thành phố đưa lương thực cho em trai Tả Thông chính là cha Tả Đại Thành. Tả Đan Đan không biết lần này có thể nhận công việc về mình hay không, chung quy cũng nên chuẩn bị sẵn sàng.
Tả Thủy Sinh vừa nghe Tả Đan Đan muốn vào thành phố thăm Tả Thông, không nói hai lời lập tức đồng ý. Chỉ chờ sau khi thu hoạch vụ mùa xong liền để Tả Đan Đan đến chỗ ông ấy xin giấy chứng nhận.
Thời điểm về đến nhà thì trời đã tối rồi, nhà họ Tả đã ăn cơm. Cả nhà của Tả Hồng Quân cũng đang ngồi ăn cơm ở trên bàn, Tả Thành Tài cũng đang ăn miếng lớn. Vợ chồng Tả Đại Thành lại không ở đây.
“Đan Đan, sao trở về muộn như vậy, đồ ăn đều đã nguội hết rồi.” Chú ba Tả Thành Tài hét lên.
Bà nội Tả ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, lại tức giận cúi đầu. Bây giờ bà cụ nhìn bất cứ ai trong nhà cũng cảm thấy người đó có ý đồ chia rẽ gia đình này.
Tả Đan Đan cũng không tính toán trêu chọc bà cụ, im lặng xới cơm, sau đó lại nhìn nhìn trong nhà: “Cha mẹ cháu còn chưa về sao?”
“Vừa mới cùng nhau về, trên nửa đường nói có việc nhỏ, lại đi rồi.” Tả Thành Tài nói.
Vợ chồng Tả Đại Thành trong thôn có tiếng là người chịu khó, trở về muộn một chút cũng là bình thường.
Tả Đan Đan nhíu nhíu đầu mày. Lúc này cũng đã muộn như vậy, còn không trở về ăn cơm. Này cũng là làm việc mặc kệ thân thể.
Cô buông bát đũa: “Cháu ra ngoài gọi.”
Lúc này trời đã tối rồi, bên ngoài cũng không còn ai. Nhà nào cũng đang ăn cơm tối, suốt dọc đường Tả Đan Đan đi cũng chẳng gặp một ai.
Cứ nghĩ đến việc hai vợ chồng nhà này giờ vẫn còn bận rộn ở bên ngoài, trong lòng Tả Đan Đan lại thấy có chút buồn bực.
Kiểu người không thích bị chịu thiệt như cô, tại sao lại gặp phải kiểu cha mẹ suốt ngày phải chịu thiệt thế chứ? Nếu như hai vợ chồng nhà này không đối xử tốt với cô thì cô cũng sẽ coi như không thấy. Thế nhưng người ta lại đối xử với cô như con gái ruột, cô cũng không thể lòng dạ sắt đá, chẳng thèm quan tâm.
Đợi sau khi ngày mùa qua đi, cô nhất định phải nghĩ cách để thay đổi tình hình này, Tả Đan Đan cô không thể chịu thiệt được.
Muốn đến ruộng thì phải đi qua sân đập lúa.
Tả Đan Đan đang chuẩn bị đi vòng qua sân đập lúa để xuống ruộng thì bỗng nhìn thấy có bóng người mờ mờ đang di chuyển ở trong sân.
Không phải là lại có người trộm lương thực đó chứ? Tả Đan Đan âm thầm đi qua đó, trốn sau đống rơm.
“Huệ, hay là em về ăn cơm trước đi, ở đây cũng không còn nhiều nữa, một mình anh cũng có thể làm được.” Tả Đại Thành vừa tuốt lúa vừa nói với Lý Huệ đứng ở bên cạnh.
Công việc này cũng không vất vả, đối với ông và Lý Huệ đều không là gì cả. Nhưng dù sao cũng làm việc nặng cả ngày rồi, vừa mệt vừa đói, ông lo lắng Lý Huệ sẽ không chịu được.
“Không sao, hai người cùng làm thì có thể được về sớm hơn một chút. Hơn nữa đây lại là công việc của người bên nhà ngoại của em, sao có thể để cho một mình anh làm được.” Lý Huệ lau mồ hôi trên trán.
Đó chính là cha mẹ hờ của cô sao? Tả Đan Đan trợn mắt lên.
Hôm nay lúc cô rời đi, công việc của mọi người đều làm xong hết rồi, chỉ có mỗi Tô Tuyết là vẫn chưa làm xong. Bây giờ hai vợ chồng Tả Đại Thành đang làm việc giúp ai là điều khá dễ thấy.
Chỉ có điều, Tô Tuyết liên quan gì đến nhà họ Lý?
Tả Đan Đan nhớ ra lúc trước Lý Huệ còn nhắc nhở cô phải giúp đỡ mấy thanh niên tri thức. Lúc đó cô còn tò mò vì sao Lý Huệ lại rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng như vậy. Bây giờ xem ra, ý bà không phải là bảo mình đi giúp đỡ nhóm thanh niên tri thức đấy, mà là muốn cô giúp Tô Tuyết.
“Cha mẹ, hai người đang ở chỗ này làm gì thế?” Tả Đan Đan hơi do dự một chút nhưng vẫn quyết định đi ra, cô phải làm rõ chuyện này.
Lý Huệ và Tả Đại Thành đang làm việc, nghe thấy giọng của Tả Đan Đan, cả hai đều bị giật nảy mình: “Đan Đan, sao con lại đến đây?”
“Mọi người đang ở nhà ăn cơm rồi, con đi gọi hai người về ăn cơm. Sao cha mẹ lại ở đây làm việc. Hôm nay lão đội trưởng cũng đâu có phân việc ở chỗ này cho cha mẹ ạ?” Tả Đan Đan cố tình hỏi.
Trong bóng đêm nên cô không nhìn rõ sắc mặt của Lý Huệ lắm, nhưng từ động tác của bà thì có thể nhận ra là bà đang hơi căng thẳng.
Tả Đại Thành nói: “Không có gì cả, cha với mẹ con thấy việc ở đây chưa làm xong nên mới giúp một chút thôi. Mấy thanh niên tri thức này mới đến vẫn chưa quen nên chúng ta giúp được thì giúp.”