Chương 38: Chưa Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Thẩm Nhất Minh vỗ vỗ vai anh ta, cười nói: “Tôi lại không nghĩ như vậy, có gia đình để dựa vào là chuyện tốt.” Nói xong tiếp tục đẩy xe xuống ruộng kéo lương thực.

Nhìn Thẩm Nhật Minh bên cạnh, Từ Đại Bằng nhịn không được muốn đánh miệng mình, thật là cái hay không nói lại đi nói cái dở.

Thời điểm người nhà họ Tả ăn cơm trưa, Tả Hoan quả nhiên nói ra việc buổi chiều sẽ bắt đầu làm việc cùng với mọi người, khiến cho Từ Phượng Hà kinh ngạc suýt thì nghẹn.

Từ Phượng Hà mặc dù có chút không vui để con gái bắt đầu đi làm, nhưng bà nội Tả lúc này lại xụ mặt nói: “Cô gái đã lớn cũng nên đi làm, chính nó muốn đi thì để cho nó đi, ngăn làm gì? Chẳng lẽ để cụ già này đi?”

Trong lời nói bà nội Tả mang theo khí thế, Từ Phượng Hà cũng không dám hé răng. Từ ngày bà ta nói chuyện ra ở riêng, bà cụ nhìn bà ta đã là mắt không vừa mắt, mũi không vừa mũi, dù thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Lúc này bà ta thật sự không dám sờ lông mày bà cụ.

Tả Thủy Sinh thấy Tả Hoan đến đây, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc. Ông ta biết bởi vì anh con cả nhà họ Tả đã đánh mất vị trí đại đội trưởng, nên anh con trai thứ nhà họ Tả bên này liền cảm thấy thiệt thòi cho anh cả, đối với nhà này là quá dung túng, ngay cả cô gái lớn không làm việc cũng không nói gì.

Không cần biết là như thế nào, nếu đã đến thì tự nhiên phải sắp xếp một công việc cho tốt.

Tả Thủy Sinh không nói nhiều, giao cho thu hoạch lúa trên ruộng cùng với Tả Thanh.

Nghe thấy vậy, Tả Hoan nhất thời sửng sốt: “Sao không phải đi sân đập lúa làm việc?”

“Sân đập lúa gì, chỗ đấy không thiếu người, cô là một cô gái lớn mười tám mười chín tuổi, không nên tranh việc với các bà già kia.” Tạ Thủy Sinh không vui nói.

“Thế tại sao Tả Đan Đan lại được làm việc ở sân đập lúa?” Đôi mắt Tả Hoan đều sốt ruột đến mức đỏ lên. Nếu không thể ở sân đập lúa, cô ta làm sao có thể cùng Thẩm Nhất Minh người ta nói chuyện.

Vậy không phải đến không rồi sao?

Tả Thủy Sinh thấy thái độ này của cô ta, nghiêm mặt nói: “Đan Đan là bệnh nhân, cô tay chân đều không sao, lại có thể so sánh với con bé. Nhanh bắt đầu làm việc đi. Nếu đã đến chỗ tôi ghi danh, vậy thì thành thật làm việc đi, nếu giở thủ đoạn lười biếng, lượng thực sau người không thể chia cho cô, vào mùa đông còn phải đi nông trường bổ sung điểm công.”



Cho dù bình thường mặc kệ sống, đến làm việc một lúc còn cò kè mặc cả, đây là bất mãn với tổ chức! Là một đảng viên cũ, Tả Thủy Sinh cảm thấy cần phải giữ gìn quyền lợi tổ chức giao cho cô ta.

Nghe được Tả Thủy Sinh nói, Tả Hoan sợ tới mức không dám nói tiếp nữa. Cô ta cũng không để ý lương thực sáu người, dù sao mẹ cô ta cũng không để cô ta đói bụng. Nhưng mà nếu như bị phân tới trại chăn nuôi bổ sung điểm công, cô ta cũng không muốn làm. Mùa đông đi tới chỗ đó ngồi, không phải là chịu tội sao. Hơn nữa bên kia đều là phần tử xấu, cô ta mới đi vui lòng cùng những phần tử xấu kia ở cùng một chỗ.

Không dám lại cò kè mặc cả, Tả Hoan lúc này mới không tình nguyện đi làm việc. Chỉ là trong lòng mang Tả Đan Đan ra mắng tới lui mấy trăm lần.

Nhưng Tả Đan Đan không nghe được tiếng mắng trong lòng cô ta, nhìn thấy Tả Hoan ra đây làm việc, tâm trạng cô vô cùng tốt.

Cô từ nhỏ tới lớn chính là không thương người có hại. Càng không cần phải nói nuôi một người quan hệ không được tốt với mình. Bây giờ đều đem Tử Phượng Hà cùng Tả Hoan ra làm việc, cô cảm thấy lúc này mới là tính toán công bằng.

Buổi chiều bắt đầu làm việc, mấy nữ thanh niên trí thức dường như cũng quen thuộc công việc nơi này, ngoại trừ Tô Tuyết, những người khác ngược lại đều có thể miễn cưỡng làm được công việc này.

Đợi đến thời điểm tan tầm buổi chiều, cũng chỉ có Tô Tuyết còn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn thấy Tô Tuyết còn một đống hạt lúa mạch chưa tuốt, Tả Đan Đan còn chưa lên tiếng, Lý Hồng Binh đã vô cùng tức giận: “Tô Tuyết, cô đây là đang kéo chân cách mạng đấy!”

“Ngày mai tôi sẽ làm nhiều hơn không được sao!” Tô Tuyết tức giận nói.

Lý Tố Lệ nói: “Nếu không thì tôi giúp cô.”

“Giúp thì có gì tốt, loại này là phân tử níu chân rớt lại phía sau, ai cũng không được phép giúp.” Lý Hồng Binh phản đối nói.

Lưu Lỵ Lỵ một câu cũng chưa nói, kéo Lý Tố Lệ bước đi.

Tả Đan Đan cũng không quản hai người này cãi nhau như thế nào, dọn dẹp tốt phía bên mình rồi cũng tan tầm trực tiếp về nhà.