Chương 7: Đếm ngược thời gian xuyên qua

Hơn nữa hai người mua nhiều đồ thì sau này tương lai cũng được đảm bảo hơn. Lại còn cách xa chồng trước hơn nữa.

Thẩm Mỹ Vân nghi vậy thì thấy cả người đầy động lực,

Cô trực tiếp lái oto đến thị trường bán sỉ lớn nhất thành phố. Nếu cô bé trong mơ đã đói thì ở đó thiếu lương thực nhất, cô tìm luôn đến cửa hàng lương thực lớn nhất. Nhìn các túi gạo trong đó, cô bỏ qua loại 50kg, loại này to quá, dù cất vào lấy ra khỏi không gia được nhưng cô cũng không ôm nổi.

Cô chọn các túi gạo 25kg, 10kg, 5kg và 5kg, tổng cộng hai trăm túi, bao gồm cả gạo xuất hẩu, gạo tám, gạo thường.

Cô là người phương nam, có thói quen ăn cơm, phải tích trữ nhiều.

Về phần gạo nếp, gạo kê và gạo lứt, cô không ăn nhiều lắm, chỉ lấy mười túi vào khoảng 25kg.

Còn bột mì, bột gạo, bột kiều mạch, bột ngô, tất cả lấy 100 túi.

Đương nhiên không thể quên mì, mì trứng, mì chũ, mì rau củ, mì chân mì, lấy khoảng 100 túi.

Sau đó là chọn đậu đỗ, cô thích uống sữa đậu nành, phải có đậu nành. Mà đậu nành còn có thể làm đậu phụ, là thực phẩm thần thánh có thể bổ sung canxi. Cô lấy luôn 300kg.

Đậu đen, đậu đỏ, đậu xanh, vừng đen, vừng trắng, lấy tất cả 100kg.

Nếu đã mua lương thực rồi thì cũng nên mua cả dầu.

Hai trăm thùng dầu đậu phộng 5kg, hai trăm thùng dầu hạt cải 5 kg, một trăm thùng dầu ngô 5kg, 100 thùng dầu đậu nành 5kg, năm mươi thùng dầu oliu 5kg.

Cuối cùng là dầu óc chó mà Miên Miên thích ăn, mua luôn 100 thùng.

Có thể dùng tốt nhất là mỡ lợn, tiếc là ở đây không bán. Cô phải tự đi mua mỡ lợn để chắt lấy dầu nhưng trong nhà có người giám thị nên Thẩm Mỹ Vân không thể làm được, tiếc thật đấy.

Sau khi chọn xong đồ, cô trả giá: “Ông chủ, tôi mua nhiều như vậy, ông phải bán rẻ chút nhé.”

Đây gần như là nửa kho hàng rồi, mà cửa hàng này còn to nhất chỗ này.

Ông chủ hiếm khi gặp được khách hàng lớn cỡ này, cười toe tét: “Tôi sẽ giảm giá, giảm giá, phải giảm giá chứ.”

Ông ta lấy máy tính ra, tính toán một chút: “Tổng cộng 63 vạn rưỡi. Tôi giảm cho cô 5000.”

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: “Ông keo kiệt thế, giảm cho tôi 3,5 vạn đi.”

Ông chủ vội nói: “3,5 vạn này tôi bán đến bao giờ mới được chứ.”

“Tôi không cần ông cho tôi tiền, ông cho tôi thêm 3,5 vạn hàng hóa là được.”

“Cái này….” Ông ta do dự.

“Không thêm thì tôi đi, mua nhà khác.”

Dù sao tiền trong tay cô, cô muốn mua chỗ nào thì mua, chỉ là hơi phiền một chút thôi.

Miên Miên ở bên cạnh cũng nói: “Chú ơi, mẹ con nghèo lắm, chú bớt bớt cho mẹ con đi, nếu không mẹ không có tiền nuôi con đâu.”

Bình thường con bé cũng trắng trẻo mềm mại, còn nũng nịu như vậy, ông chủ cũng không chịu được. Ông chủ còn là kẻ “cuồng con gái”, vỗ đùi nói: “Được rồi, vì con gái cô đáng yêu như vậy nên tôi bỏ 3,5 vạn cho cô. Như vậy đi, không tính tiền, tôi đưa thêm cho cô 50 túi gạo, 50 túi mì.”

Thẩm Mỹ Vân tính nhanh giá cả, cũng tương đương. Cô gật đầu: “Được rồi.”

Cô gửi địa chỉ kho hàng của mình cho ông ta: “Ông gửi những hàng này, đưa đến chỗ này, lúc đó sẽ có người nhận.”

Ông chủ nhìn thì thấy cách cửa hàng bọn họ không xa, tò mò hỏi: “Người đẹp, cô mua nhiều lương thực như vậy làm gì?”

Định phát từ thiện à? Hay lương thực sắp tăng giá.

Thẩm Mỹ Vân ghi sổ, không ngẩng đầu nói: “Mở siêu thị.”

Ông chủ còn muốn hỏi thêm nhưng Thẩm Mỹ Vân đã dẫn con đi.

Sau đó cô đến cửa hàng bán sỉ món phụ. Đến nơi, cô gọi luôn ông chủ ra nói: “Tôi mua rất nhiều, ông giảm giá được bao nhiêu.”

Làm đúng quy trình, giảm giá, chọn hàng.

Đầu tiên là mì ăn liền, mì dưa chua thịt bò, mì kho tàu thịt bò, mì bò cay và mì vị tôm, tất cả 50 thùng.

Mì udon 50 thùng, mì hải sản 50 thùng, mì sườn 50 thùng, bún ốc cay 50 thùng, bún ốc thường 50 phần, bún gạo 50 thùng.

30 thùng mì trộn, 30 thùng phở khô.