Chương 6: Đếm ngược thời gian xuyên qua

“Chắc chắn. Nhưng mà tôi có một điều kiện.”

“Cậu nói đi.”

“Tin tức tôi thế chấp bất động sản này giấu giúp tôi trong ba ngày, ba ngày sau nói cho Triệu Kiến Vũ.”

Điều này… bạn cũ hơi khó xử.

“Cậu biết mà, tổng giám đốc Triệu là người rất có bản lĩnh.”

“Bạn bè với nhau, cậu giúp tôi trong ba ngày, tôi lót tay cho cậu 50 vạn.”

Quả nhiên cậu ta lung lay.

“Được, ba ngày, tôi sẽ cố gắng giúp cậu.”

Hai bên nhanh chóng ký thỏa thuận, nhưng mà trong lúc ký tên người nợ, Thẩm Mỹ Vân viết rõ ràng ba chữ Triệu Kiến Vũ.

Ngẩng đầu lên thấy bạn học cũ đang mông lung, cái gì chứ, còn có thể làm thế sao?

Thẩm Mỹ Vân vỗ vai cậu ta, cười: “Chẳng phải là tôi sợ tôi không trả được thì sẽ thành khoản nợ khó đòi sao? Đến lúc đó cậu nhớ đòi chồng cũ tôi, sẽ không bị lãnh đạo cậu phê bình. Tôi muốn tốt cho cậu nên mới làm vậy.”

Bạn học cũ suy nghĩ cẩn thận, hình như cũng đúng, người ta muốn tốt cho mình. Nhưng mà lại sai sai ở đâu.

Nếu như vậy thì chồng cũ là người chịu nợ à?

Sau khi thế chấp nhà, tiền được gửi tới rất nhanh, tổng cộng năm trăm vạn, cho bạn học cũ 50 vạn phí lót tay, cô được 450 vạn.

Nói thật, cho 50 vạn là hơi nhiều nhưng phải thế thì mới bẫy được sói.

Nếu chồng cũ biết cô thế chấp nhà thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bạn học cũ mà đồng ý giúp, giấu tin tức cô thế chấp nhà trong ba ngày thì Thẩm Mỹ Vân có thể làm được rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian này.

Từ ngân hàng ra, cô không vội về nhà mà đến gần khu chợ sỉ, thuê tạm một kho hàng, sau khi chuẩn bị xong hết mới về nhà lôi Miên Miên ra khỏi phim hoạt hình.

“Đi thôi Miên Miên, mẹ dẫn con đi cho bong bóng ăn no.”

Miên Miên vừa nghe thấy vậy thì cực kỳ vui vẻ, mắt cong cong lên: “Mẹ, bong bóng cũng nói đói lắm rồi.”

“Cái gì bong bóng?” Người giúp việc đang dọn dẹp bên cạnh, tò mò hỏi.

Miên Miên biết đây là bí mật của bé và mẹ nên lắc đầu: “Không thể nói cho dì biết được.”

Người giúp việc chỉ nghĩ rằng bong bóng là thú cưng mà Miên Miên mới nuôi nên chả nghĩ gì.

Nhưng mà, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi rồi, người giúp việc nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi cho một số: “Thưa ngài, bà chủ dẫn cô chủ đi cho thú cưng ăn rồi.”

Người đầu dây bên kia chỉ ừ một tiếng, không để ý đến rồi cúp điện thoại.

Mà Thẩm Mỹ Vân ở dưới đang xem camera qua điện thoại, cũng nghe được những gì giúp việc nói.

Cô cười lạnh, biết ngay là giúp việc đã bị người mua chuộc. Không phải cô hiểu giúp việc mà cô hiểu chồng cũ Triệu Kiến Vũ.

Anh ta là người khôn ngoan, có sách lược, chịu khó, co được dãn được, là người sành sỏi. Như thế thì mới mười năm ngắn ngủi anh ta đã có tài sản cả tỉ.

Lúc trẻ, cô sùng bái anh ta, cảm thấy cái gì cũng tốt, có rất nhiều khả năng tiềm tàng, sống với anh ta thì tương lai sẽ rất tốt. Nhưng mà anh ta lại dùng khôn khéo và thủ đoạn với cô.

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy như bị con rắn độc theo dõi, cả người run rẩy. Giống như bọn họ đi ra ngoài cũng sẽ bị theo dõi.

Miên Miên phát hiện mẹ đang run thì ôm lấy cổ Thẩm Mỹ Vân, nói nhẹ” “Mẹ, đừng sợ, đừng sợ, Miên Miên sẽ bảo vệ mẹ.”

Thẩm Mỹ Vân hít sâu một hơi: “ Miên Miên, mẹ muốn chơi với con một trò chơi, trò chơi này chỉ hai người chúng ta biết, không thể nói cho ai.”

“Vâng, mẹ nói đi ạ.”

“Lát nữa mẹ dẫn con đi mua đồ, cho bong bóng của con ăn no, nhưng những gì con với mẹ làm bên ngoài không thể nói cho ai cả, về nhà cũng không được nhắc đến.”

Miên Miên nhướn mày định hỏi tại sao? Nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc trên mặt mẹ thì bé gật đầu.

“Ngoan quá, đi thôi.

Thẩm Mỹ Vân nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của con gái thì thấy bớt lo một chút.