Dù sao cô nằm mơ trước, con gái cưng lại có không gian.
Nếu nói thế thì có thể thoát được việc chồng cũ có quyền có thế đoạt con.
Trái tim Thẩm Mỹ Vân đập thình thịch, có thể thoát khỏi chồng cũ, còn không phải chia cách với con gái cưng, chỉ nghĩ thôi cũng làm cô thấy xúc động.
Nhưng mà cũng có khuyết điểm.
Đó là cuộc sống sau này có thể sẽ đến một nơi khó khăn, một nơi đến cả đứa trẻ cũng ăn không no. Nhìn cách ăn mặc của cô bé thì là trẻ con năm 60 – 70?
Thẩm Mỹ Vân nghĩ vậy thì bắt đầu lo lắng: “Miên Miên?”
“Vâng?”
“Nếu như, mẹ nói nếu như mẹ và con tạm thời bị tách ra thì con đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ tìm được con.”
Miên Miên lo lắng, ôm cổ mẹ nói: “Mẹ, mẹ định đi đâu?”
Thẩm Mỹ Vân hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai bé.
Đôi mắt Miên Miên lóe sáng: “Xuyên không á? Xuyên không là cái gì? Xuyên không có thể ăn được không?”
Cái này hơi khó giải thích.
Thẩm Mỹ Vân dời chủ đề khác: “Xuyên không không ăn được, nhưng mua đồ có thể lấp đầy bong bóng.”
Miên Miên nghe vậy thì lập tức bị dời sự chú ý.
Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân luôn mẫn cảm hơn bình thường. Cho nên có nhiều việc, Thẩm Mỹ Vân chỉ nói một lần, cô sợ nói nhiều, bé suy nghĩ nhiều. Mà con gái cô lại có trí nhớ tốt, lời cô nói con bé chưa bao giờ quên.
“A, cho bong bóng nhiều đồ, bong bóng bảo nó rất đói.”
Thẩm Mỹ Vân khẽ gật đầu, bật TV lên cho Miên Miên để bé xem phim hoạt hình.
Dù sao thì chả mấy chốc nữa Miên Miên có thể sẽ không được xem.
Còn mình thì mở laptop lên bắt đầu lên kế hoạch.
Trước khi bắt đầu lên kế hoạch, cô tính toán tài sản riêng trước. Mở tất cả các app ngân hàng, bắt đầu tính toán. Cô là người theo chủ nghĩa an toàn, cho nên mỗi ngân hàng cô đều gửi 50 vạn. Đây là hạn mức có thể được bồi thường nếu ngân hàng không may đóng cửa.
Tổng cộng sáu ngân hàng, Trung Ngân, Công Thương, ngân hàng Xây dựng, ngân hàng Nông nghiệp, ngân hàng Chiêu thương và Phổ Phát, đã được ba trăm vạn tiền mặt, cộng thêm lãi trong mấy năm cũng được 330 vạn. Cô kích vào rút tiền.
Cô lại mở app cổ phiếu lên, cô để lại hai mươi vạn đánh cổ, những số tiền này đều rút lại hết. Sau đó cô bán hết những cổ phiếu đang có lãi.
Cổ phiếu cô mua cũng là của các ngân hàng là chính, ngân hàng nông nghiệp và ngân hàng chiêu thương, cùng một cổ phiếu của thủy điện, chính là Trường Giang, còn có 500 cổ Mao Đài.
Những cổ phiếu này cô định lấy cổ tức tiêu dần, sau này để làm tài sản cho con gái kế thừa. Không ngờ bây giờ kế hoạch lại thay đổi nhiều như vậy.
Thẩm Mỹ Vân không do dự bán hết cổ phiếu đi, được tầm 150 vạn, cộng thêm tiền tiêu hàng ngày, cô tính được khoảng 500 vạn tiền mặt.
Không đủ.
Đây là điều đầu tiên Thẩm Mỹ Vân nghĩ đến, nếu như tích trữ tiền thì bằng này còn chưa đủ.
Cô ngẩng đầu nhìn nhà của mình.
Căn nhà cô đang ở là nhà cưới mà năm đó bọn họ mua, lúc mua là 1,8 vạn/m2, bây giờ đã là 6 vạn/m2.
100m2, giá thị trường tầm 600 vạn gì đó, nhưng lại không thể bán nhanh vậy được. Mà Thẩm Mỹ Vân muốn có tiền mặt thì cách nhanh nhất là thế chấp.
Thẩm Mỹ Vân mở Wechat gọi điện thoại cho bạn cũ, nói rõ tình hình.
Nhà ở có giá 600 vạn thì thế chấp được nhiều lắm tầm 500 vạn, hơn nữa còn có kỳ hạn, phải trả tiền trong kỳ hạn.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân đánh giá, lập tức lựa chọn thế chấp.
Cô là người dứt khoát mà bạn cũ cũng rất vui vì có mối làm ăn.
Nửa tiếng sau.
Hai người hẹn gặp tại ngân hàng.
“Mỹ Vân, cậu thật sự muốn thế chấp à?”
Một khi thế chấp thì không thể đánh giá được những mạo hiểm trong tương lai.
Cô không hiểu, Mỹ Vân đang làm bà chủ trong hào môn không có gì phải lo, sao lại ly hôn?
Ly hôn nuôi con thì thôi đi, bây giờ còn muốn thế chấp nhà ở nữa.