Chương 4: Đếm ngược thời gian xuyên qua

Năm phút sau.

Hoảng hốt qua đi.

Tam quan Thẩm Mỹ Vân đã thay đổi: “Con nói là lúc rửa mặt mới có cái túi nhỏ này?”

“Vâng.”

Miên Miên xấu hổ che mặt, để lộ đôi mắt to lúng liếng, nũng nịu: “Là lúc đánh răng, con không cẩn thận nuốt kem đánh răng xuống, sau đó kem đánh răng thành bong bóng trong bụng nhỏ.”

“Cái bong bóng đó chính là bụng nhỏ của Miên Miên, có thể chứa được đồ vật.”

Thẩm Mỹ Vân hít sâu, kéo con gái lại kiểm tra cẩn thận, lo lắng hỏi: “Con có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không ạ.” Miên Miên vuốt bụng nhỏ, nói: “Bong bóng nói là đói, phải chứa nhiều đồ vật.”

Aiz… Cái bong bóng này là con quỷ tham ăn.

Thẩm Mỹ Vân yên lặng suy nghĩ mấy phút, không còn định đưa con gái đi kiểm tra nữa. Một khi bọn họ đến bệnh viện, không có vấn đề gì còn tốt, nhưng nếu có vấn đề gì sợ là con gái sẽ bị coi là vật thí nghiệm. Đây là điều không thể được.

Thẩm Mỹ Vân nghiêm túc nói: “Thẩm Miên Miên.”

Bạn nhỏ Thẩm Miên Miên, ngồi nghiêm chỉnh, một khi mẹ đã gọi tên thì là có chuyện rất quan trọng.

“Từ giờ trở đi, chuyện bong bóng của con, ngoài mẹ ra không thể lộ ra trước mặt người ngoài.”

Miên Miên mở to mắt nhìn, nghĩ nói: “Vâng, bong bong đó chỉ cho mẹ xem, đây là bí mật của mẹ con mình, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi.”

Sau khi giao hẹn với con gái xong, Thẩm Mỹ Vân mới giật mình nhận ra, con gái cưng có một cái không gian, đây chính là thứ mà thời thiếu nữ cô nằm mơ cũng muốn có.

“Đúng rồi, Miên Miên, con dùng kem đánh răng gì thế?” Hỏi bóng hỏi gió.

Cô mua cho con gái kem đánh răng trẻ em nhiều vị, có vị mâm xôi, vị táo, vị việt quất, cả vị chocolate. Ăn kem đánh răng nào có thể đổi được không gian vậy? Cô cũng muốn có!

Miên Miên kéo tay mẹ đến nhà vệ sinh, chỉ vào kem đánh răng ở tít bên ngoài: “Là vị ô mai đấy ạ.”

Đôi mắt Thẩm Mỹ Vân vụt sáng.

Nửa tiếng sau, nuốt bao nhiêu kem đánh răng đến nấc cả ra nhưng trong bụng Thẩm Mỹ Vân cũng không có bong bóng.

Miên Miên thấy lạ kỳ, bé đứng ở cửa toilet, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại nhăn lại, hiếu kỳ nói: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

“Mẹ… nấc… đang… nấc…”

Vừa há miệng ra là phun ra bong bóng.

Thẩm Mỹ Vân định che miệng nhưng không che được bong bóng chảy ra từ kẽ ngón tay.

Thẩm Mỹ Vân: “…”

Miên Miên cười lớn, mắt to cong cong lưỡi liềm: “Mẹ, mẹ cũng muốn có bong bóng à?”

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

“Mẹ, giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa của mẹ đâu?”

Thẩm Mỹ Vân: “…”

Bị con gái cười rồi.

Cô không hiểu, sao con gái lại nhớ dai thế, cô chỉ nói một lần mà bé đã nhớ hết, còn cười nhạo cô nữa.

Miên Miên thấy mẹ không nói gì thì an ủi: “Kem đánh răng có thể nở bong bóng đã bị Miên Miên ăn rồi, Miên Miên có thì là mẹ có. Mẹ ở đâu, Miên Miên ở đó. Miên Miên sẽ ở bên mẹ cả đời.”

Hu hu hu! Muốn khóc quá! Con gái cưng của cô!

Tốt quá đi.

Thẩm Mỹ Vân ôm Miên Miên, cọ cọ mặt bé.

“Mẹ, bong bóng nói là đói, muốn cho thêm đồ vật vào.”

Mặc dù Miên Miên rất thích cọ cọ mặt với mẹ nhưng bong bóng lại đói.

Thẩm Mỹ Vân sửng sốt: “Con bảo gì?”

“Bong bóng đói, phải chứa đồ.”

Đói quá…

Thẩm Mỹ Vân cảm thấy quen quen, cô nhớ đến giấc mơ liên tục trong nửa tháng qua.

Trong mơ, cô bé kia cũng đang kêu đói.

Ai còn chưa xem truyện xuyên không chứ. Lúc đi học lén xem dưới gầm bàn, về nhà thì chui vào chăn đọc. Dù bây giờ có thành mẹ trẻ con thì cũng tranh thủ đọc lúc con gái ngoan đang ngủ. Thức cả đêm đọc truyện quá bình thường.

Bây giờ cô có con, có nhà, có tiền, không có chồng. Đúng là cuộc sống thần tiên.

Nói thật, nếu không phải chồng cũ tự nhiên muốn đoạt con với cô thì cuộc sống của cô không có chút buồn phiền nào.

Nghĩ đến đây, dựa theo cốt truyện thì tiếp theo có lẽ cô sẽ xuyên không nhưng lại xuyên đến nơi mà một đứa trẻ con cũng không được ăn no.