Trần Thu Hà ôm hết trách nhiệm về mình: “Muốn trách thì trách mẹ ác độc, chuyện cũng đã rồi, đừng làm bản thân mình uất ức nữa, ăn chút gì đi con.”
Nhìn thấy con gái không có phản ứng gì, khóe mắt của Trần Thu Hà cay cay, múc một muỗng đút tới miệng cô.
“Hồi trước điều kiện nhà chúng ta tốt, một đứa con gái mới lớn như con muốn nhận nuôi đứa trẻ Miên Miên này, tuy là mẹ rất giận nhưng cuối cùng vẫn nghe theo chiều theo con, nhưng giờ đã khác rồi…”
“Ba con thì bị kỷ luật ở bệnh viện, mẹ ở trường học cũng không khá hơn là bao, giờ chỉ như cá nằm trên thớt, con nói xem nếu mẹ và ba con xảy ra chuyện gì thì con phải làm thế nào đây?”
Con gái lớn lên xinh đẹp, gương mặt nhỏ giống như miếng ngọc trắng, mắt môi đẹp như tranh, nói một câu khuynh quốc khuynh thành cũng không quá.
Bà và chồng mấy năm nay cũng xem như có chút bản lĩnh.
Nhưng cho dù là vậy, thì năm đó suýt chút nữa đã xảy ra chuyện rắc rối, khiến cho tính nết con gái bà thay đổi.
Càng đừng nói tới nếu bà và ông Thẩm mà xảy ra chuyện, thì những ngày tháng sau này của con gái bà không chỉ khó khăn, lại còn nuôi thêm đứa bé kia, vậy chẳng phải là đã rét rồi còn gặp gió hay sao.
Đưa đứa bé kia đi là biện pháp khi bọn họ đã không còn cách nào nữa.
Bởi vì so với đứa nhỏ kia, thì bọn họ làm ba mẹ tất nhiên phải ưu tiên việc bảo vệ con của mình trước.
Nghe mẹ mình nói vậy, Thẩm Mỹ Vân không cảm thấy gì cả, trong đầu cứ mơ màng.
Cô gắng sức gượng dậy thân thể yếu ớt không có sức sống của mình nhìn khắp nơi.
Đập vào mắt rõ nhất là cái tủ ngăn kéo có đặt một cái radio vuông vắn, bị một tấm khăn trắng che một nửa ở trên.
Mà ở trong chính giữa căn phòng, có một cái lò than tổ ong bằng sắt, phía trên có một cái nồi nhôm đang sôi bốc khói nghi ngút.
Thẩm Mỹ Vân không nhìn nữa cụp mắt xuống, hàng mi dày rậm rủ xuống mi mắt tạo thành một cái bóng, quả nhiên là xinh đẹp không có gì sánh bằng.
Cô đã xuyên không rồi, còn xuyên tới thành phố BK vào tháng 2 năm 1970.
Ba cô là phó viện trưởng của bệnh viện, mẹ cô là giáo sư đại học, mà cô là đứa con gái duy nhất của hai ông bà.
Lớn lên trong sự yêu thương, cưng chiều hết mực.
Bởi vì là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, vào kỳ nghỉ hè năm mười ba tuổi đến nhà họ hàng chơi đã từng bị quấy rối một lần. Từ đó về sau, tính cách của cô trở nên tăm tối, còn bị mắc hội chứng sợ đàn ông.
Cho dù ba cô là viện trưởng của bệnh viện cũng không có cách nào cứu chữa.
Cuộc sống sau này mỗi ngày đều đau khổ.
Chờ mong con gái có thể khỏi bệnh, nhưng cô không chỉ không tốt lên mà bệnh tình ngược lại ngày càng thêm trầm trọng.
Cho đến mùa đông năm Thẩm Mỹ Vân mười chín tuổi, cô nhặt được một bé gái đang khóc to được đặt trên nền tuyết ở trước cửa nhà.
Một người trước giờ chưa từng xem trọng thứ gì như cô, lại phá lệ cầu xin ba mẹ cho cô được nuôi dưỡng bé gái này.
Điều này đối với ba mẹ của Thẩm Mỹ Vân mà nói thì như sấm sét giữa trời quang.
Con gái đang độ tuổi mới lớn của nhà mình, đã mắc hội chứng sợ đàn ông, vốn đã khó gả ra ngoài rồi, nếu giờ nhận nuôi thêm một bé gái.
Vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện lấy chồng.
Phản ứng đầu tiên của ba Thẩm và mẹ Thẩm là từ chối, nhưng mà không chịu nổi sự nài nỉ của Thẩm Mỹ Vân.
Đây là việc đầu tiên cô cầu xin ba mẹ sau khi xảy ra chuyện năm ấy.
Làm ba mẹ làm sao có thể từ chối được.
Do đó đành phải đồng ý, bọn họ làm ba mẹ nên cũng phải nghĩ đến chuyện lâu dài.
Nếu, bọn họ nói là nếu cả đời này con gái không thể nào tiếp xúc với người khác giới, không thể thành gia lập nghiệp được.
Vậy thì nuôi bé gái này.