Chương 13: Đếm ngược thời gian xuyên qua

Xe máy xe đạp lại tốn hơn một trăm nghìn tệ.

Thẩm Mỹ Vân thực sự không còn lại bao nhiêu tiền trong tay, cô nghĩ một chút, sau đó mở ứng dụng vay trực tuyến trên điện thoại di động ra.

Dù sao cũng phải xuyên không, coi như vì mỗi ngày làm một việc tốt đi.

Thế là.

Mười mấy cái app vay tiền, cô bóc lột từng cái một, lấy được hơn ba trăm nghìn tệ.

Vì để giữ chân người dùng, ngay sau khi quá trình xem xét hoàn tất, tiền lập tức về túi luôn.

Thẩm Mỹ Vân: “...” Xin cảm ơn ngài nhé.

Vay trực tuyến sai, cách dùng đúng.

Đừng trách cô, tất cả là do app vay tiền gửi quá nhanh!

Thẩm Mỹ Vân vừa lấy được tiền lại bắt đầu đi mua sắm.

Đầu tiên là tới hiệu sách, mua sách trồng trọt nông nghiệp, bảo trì cơ khí, hướng dẫn sản xuất xà phòng và thuỷ tinh, chăm sóc heo mẹ sau sinh, v.v.

Cô đi sang cửa hàng vàng bên cạnh, mua vàng thỏi, bông tai, vòng tay vàng, bạc thỏi, bạc nguyên chất và bàn tính bằng bạc.

Trong trường hợp khẩn cấp, lấy một hạt bàn tính ra, cũng có thể cầm làm tiền tiêu.

Suy cho cùng, vàng bạc đều là đồng tiền mạnh.

Lỡ như cô xuyên về thời cổ đại, cái này còn có thể tạm thời cầm cố một thời gian.

Tất nhiên, dù có đi tới thời hiện đại, cũng không có vấn đề gì, dù sao trong hệ thống tiền tệ lưu hành trên thế giới, chỉ có vàng là đứng đầu.

Đồng đô la cũng phải lui về vị trí số 2.

Sau khi đi ra từ tiệm vàng.

Cô về nhà và nhận được một đợt chuyển phát nhanh, chuẩn bị cẩn thận toàn bộ.

Trong tay Thẩm Mỹ Vân còn có một trăm nghìn tệ, cô dứt khoát đặt vé máy bay ngay tối hôm đó, dự định đi chợ dự trữ tôm hùm đất nướng BBQ, ăn tới chân trời góc bể luôn.

Quả nhiên, cô chân trước vừa mới đặt vé xong.

Chân sau đã nhận được cuộc điện thoại từ chồng cũ: “Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, cô đến TB làm gì.”

Thẩm Mỹ Vân: “Ăn đồ nướng BBQ.”

Chồng cũ: “...”

“Thành phố chúng ta không có đồ nướng BBQ hay sao, sao phải đi TB ăn.”

“TB ngon, TB tuyệt vời, đồ nướng của TB không chê vào đâu được, anh quản được tôi chắc.”

Có không gian bong bóng của Miên Miên rồi, Thẩm Mỹ Vân chỉ cần đóng gói đồ đạc gọn gàng rồi đi ra sân bay.

Cô cố ý lấy trong tủ ra một cái balo nhỏ màu hồng, nhét đầy tiền lẻ để đi vệ sinh vào cho Miên Miên.

Sau khi đeo balo lên người Miên Miên, cô đi thẳng đến sân bay.

Tuy nhiên, vào lúc máy bay rung chuyển, Thẩm Mỹ Vân theo bản năng ôm con gái vào lòng.

Vậy là sẽ xuyên không sao.

Đáng tiếc, một trăm nghìn đồ nướng TB vẫn chưa tới tay cô.

“Mỹ Vân, đứa nhỏ Miên Miên đã tiễn đi hai ngày rồi, con bé đi tới nhà của ba mẹ ruột nó, con cứ yên tâm đi.”

Thẩm Mỹ Vân đang nằm trên giường, đầu đau như búa bổ thì nghe được hai chữ Miên Miên.

Cô ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện.

Vừa cử động, mái tóc đen tuyền của cô xõa lên trên vai, làm nổi bật gương mặt tái nhợt thuần khiết, giống như tuyết trắng tinh khôi mùa xuân, trong lành như bầu trời sau cơn mưa, trong sáng và thanh khiết đến mức làm người ta kinh ngạc.

Nhìn thấy con gái đang bị bệnh nguy kịch mà cũng không lu mờ đi vẻ xinh đẹp tuyệt sắc.

Lúc nghe được hai chữ Miên Miên.

Lại có phản ứng mãnh liệt như thế.

Người mẹ của cô ở nơi này - Trần Thu Hà âm thầm lau nước mắt: “Đã đưa con đi rồi thì không có đường nào có thể quay lại được, con đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ ảnh hưởng đến tinh thần.”

Nói xong, bà dùng một đồ móc lửa moi hết tro của than tổ ong ra, rồi móc vào tấm lưới sắt ở đáy lò dập tắt lửa nhỏ, cho đến khi không còn tro nữa.

Rồi mở nắp nồi của cái nồi nhôm ra, lấy một cái muôi dài khuấy đều bên trong nồi.

Cháo trắng trong nồi nhôm đã chín nhừ sền sệt, đang sôi ùng ục bong bóng nổi đầy lên bề mặt cháo, khói bay nghi ngút, xộc lên làm mắt bà không mở nổi.

Múc một chén cháo trắng rồi đưa đến trước mặt con gái.