Chương 15: Sau khi xuyên qua

Sau khi bọn họ già đi không còn nữa, có lẽ đó cũng là chỗ dựa duy nhất cho con gái họ.

Nghĩ tới đây, bọn họ mới cho phép con gái mình nuôi đứa bé kia, hơn nữa còn cho con gái mình đứng tên nuôi nấng đứa nhỏ, cho đứa bé kia nhập hộ khẩu ở BK.

Cảm giác chua xót và phức tạp này thật sự rất khó mà giải thích.

Nhưng mà nếu chỉ có vậy thì quá đơn giản rồi.

Với năng lực của nhà họ Thẩm, muốn nuôi thêm một bé gái cũng không có chuyện gì khó.

Dù sao thì hai ông bà Thẩm cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất là Thẩm Mỹ Vân, hai người cũng đều làm công nhân viên chức, đều được ăn lương thực hàng hóa, mỗi người đều đang phát triển mạnh mẽ ở trên lĩnh vực của mình.

Tuy điều kiện trong nhà không tới mức cao cấp, nhưng chắc chắn là không hề kém.

Nhưng mà hỏng là hỏng ở chỗ nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện.

Ba mẹ có trình độ văn hóa cao, có thể diện trong công việc, vinh dự từ trước tới nay bỗng chốc lại trở thành sự chỉ trích lớn nhất của nhà bọn họ.

Đó là một con dao kề sát bên cổ, có thể chém xuống bất cứ lúc nào.

Ba Thẩm, Thẩm Hoài Sơn và mẹ Thẩm Trần Thu Hà lúc này mới lo lắng, bọn họ muốn tìm cho con gái một con đường tốt trước khi bản thân họ xảy ra chuyện.

Chuyện đầu tiên mà bọn họ muốn làm là giải quyết gánh nặng lớn nhất bên cạnh con gái họ - Miên Miên.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, làm ba mẹ mỗi khi gặp phải chuyện nguy hiểm sẽ luôn muốn bảo vệ cho con mình tốt nhất có thể.

Mà người mà hai người họ muốn bảo vệ chính là Thẩm Mỹ Vân.

Hai ông bà cũng không phải người độc ác, không thể tùy tiện đưa Miên Miên đi được.

Bọn họ cũng phải tốn một số tiền lớn và rất nhiều công sức khổ cực tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm ra nhà ba mẹ ruột của Miên Miên.

Điều kiện gia đình đó cũng không kém, lại còn ở đại viện nhi*.

*đại viện nhi là chỉ một kiểu kiến trúc truyền thống với nhiều căn nhà nhỏ xây quanh một khuôn viên chung.

Sau khi đứa nhỏ Miên Miên quay về với ba mẹ đẻ là sẽ chỉ có hưởng phúc mà thôi.

Tốt hơn nhiều so với việc phải ở nhà họ Thẩm chịu nạn.

Ít nhất trong lòng hai ông bà nhà họ Thẩm nghĩ như vậy, nhà họ Thẩm đã gặp hoạ, điều kiện cũng không tốt, để Miên Miên ở cùng với họ mới là cực khổ.

Ngay cả con gái Mỹ Vân, bọn họ cũng không định sẽ giữ lại ở bên cạnh mình.

Không sai, bọn họ đưa Miên Miên đi để hy vọng con gái có thể tìm được chỗ dựa gả đi, tránh khỏi trận tai họa này.

Tuy con gái mắc hội chứng sợ đàn ông, trước đây họ cũng không bắt ép, nhưng mà bây giờ đang đứng trước bờ vực sinh tử, bệnh gì cũng không quan trọng nữa.

Thẩm Mỹ Vân biết được nỗi khổ của ba mẹ, nhưng cô không thể bỏ Miên Miên được, đó chính là con gái yêu quý của cô.

Cô không thể nào để cho con gái yêu của mình phải tới cái nhà đó, chịu những nỗi khổ vô nhân tính đó được.

Càng không nói đến việc, con gái còn có một không gian bong bóng, đứa bé năm tuổi không có cô bên cạnh, con gái xảy ra cái gì bất trắc thì sao.

Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tiếp.

Suy cho cùng thì người tài giỏi luôn phải chịu tội.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, gằn từng chữ một: “Mẹ, con không xem mắt, cũng không lấy chồng.”

Nếu như xem mắt rồi gả chồng mà phải đưa Miên Miên đi.

Vậy thì cô lựa chọn sẽ cô độc tới già.

“Bởi vì Miên Miên chính là mạng sống của con.”

Nước mắt làm ướt lông mi, giống như một giọt suối trong lành, sạch sẽ vô cùng và cũng xinh đẹp vô cùng.

Không ai có thể từ chối được.

Trần Thu Hà cũng vậy, bà nhắm mắt lại rồi lẩm nhẩm: “Oan nghiệt, oan nghiệt mà!”

Đứa bé kia là mạng của Mỹ Vân, nhưng mà Mỹ Vân cũng là mạng của bọn họ mà.

Làm mẹ ai mà không thương con của mình chứ.