Mạnh Bất Ngộ bước đi hai bước đột nhiên dừng lại, trong lòng hiện lên nghi vấn : tại sao Lâm Điền Điền lại biết chuyện hắn phải đi tìm trâu ?
Lâm Điền Điền nhìn vào lượt rút thăm trúng thưởng x2 trên màn hình ảo kia, trong đầu mơ hồ hiện ra manh mối, sau một số hoạt động thử nghiệm vừa xong, cô đã biết cách kích hoạt hệ thống rút thăm trúng thưởng này như nào rồi, chính là cùng nam chính Mạnh Bất Ngộ mỗi lần tiếp xúc cơ thể, cô sẽ được +1 rút thăm, tiếp xúc cách một lớp quần áo thì không hợp lệ và giới hạn số lần rút thăm hạn mức trong ngày cao nhất là ba, vượt quá ba lần thì cô có ôm ấm hôn hít nam chính thì cũng vô dụng.
Về việc giới hạn ba lần trong một ngày, về sau có thể tăng lên hay không, thì cô cũng không biết.
Tuy rằng không biết hệ thống xổ số này rốt cuộc có thể rớt ra cái gì, nhưng mà dù lớn hay nhỏ thì vẫn là một cái bàn tay vàng, không nhặt được đồ gì tốt, thì chính mình vẫn có lời.
Quay trở lại tiểu viện nhỏ với những bức tường loang lổ quen thuộc của Lâm Gia, lúc này Lâm Đức Vượng cùng mọi người còn chưa tan tầm, cô lập tức xách theo giỏ đi thẳng vào phòng, đóng kín cửa rồi cài chặn then gỗ vào, vách tường phía Đông có một cái cửa sổ, bởi vì Lâm Gia nghèo nên không có nổi một cái rèm cửa, chỉ lấy rơm rạ che khuất một nửa.
Lâm Điền Điền ngồi lên giường đưa lưng về phía cửa sổ, đặt hai tay lên miệng hà hơi, rồi mới lại lần nữa ấn vào hộp quà trúng thưởng, lại là run rẩy cùng khúc nhạc quê mùa quen thuộc, rất nhanh phần thưởng đã xuất hiện trên giường, cô dùng ngón cái cùng ngón chỏ kẹp phần thưởng lên, nghiêng người qua, để ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào tay mình, chiếc nhẫn kim cương này? Không biết bao nhiêu cara ? Nhưng xác thực viên kim cương to như quả trứng chim bồ câu, ánh sáng bling bling lấp lánh tràn ngập đôi mắt cô.
Cô cầm nhẫn, rơi vào trầm tư rất lâu, phản phất giống như một pho tượng.
Cuối cùng Lâm Điền Điền hít sâu một hơn, tùy tiện ném chiếc nhẫn kim cương giống như rác rưởi sang một bên, lại tiếp tục ấn vào hộp quà trên màn hình, nháy mắt phần thưởng lại lần nữa xuất hiện trên giường. Bông hoa bốn cánh, hình tứ giác giống như kim cương được in chìm vùng quanh, còn có logo hai chữ cái xếp chồng lên nhau, hình dạng cùng hoạ tiết trước mắt cho Lâm Điền Điền biết đây chính là một chiếc túi xách hàng hiệu. Tựa hồ đang phát ra bảy chữ: khí chất cao cấp, cấp bậc cao.
Một giây sau, cô bực bội ném mạnh một túi một nhẫn xuống mặt đất, lại móc ra một xấp tiền trong giỏ ném vào cùng một chỗ, nhảy dựng lên, dẫm đạp ba phần thưởng một hồi.
" Rác rưởi, chỗ của chúng mày là ở trong thùng rác, chết tiệt, dám dùng phần thưởng lừa gạt tao! "
Tiền giấy thì ở tương lai, nhẫn kim cương không bán được mà có bán cũng không xong, túi LV còn chưa tiến vào thị trường Trung Quốc, đây là cái gì ? Phụ kiện của thiên kim tiểu thư nhà giàu sao ? Vấn đề là ba phần thưởng này không thể ăn, không thể tiêu, không thể mặc, bị người ta thấy được thì sẽ gặp rắc rối, vậy cô cần mấy thứ rác rưởi này để làm gì ?
Cô hoàn toàn có căn cứ nghi ngờ hệ thống xổ số này đang trêu chọc mình, bởi vì cô có bằng chứng!
Tức giận !!
Một lát sau Lâm Điền Điền mở then cài cửa ra, xách theo giỏ đi vào phòng bếp, nói với Lưu Lan Hoa đang ngồi đốt lò trong bếp :" chị dâu, chị đi đuổi vịt ở ngoài sông về đi, em giúp chị canh lò nấu cơm. "
Lưu Lan Hoa liếc mắt một cái liền nhìn thấy túi áo khoác của Lâm Điền Điền phình phình, loáng thoáng giống hình dạng của trứng chim, cô đoán em Tư muốn trộm nướng trứng chim ăn, lưu loát từ trên ghế nhỏ đứng dậy : " được" rồi bế Hổ Nữu đi ra cửa.
Lâm Điền Điền ngồi xuống dưới bếp, ngọn lửa màu cam chiếu vào mặt cô, móc từ túi ra một xấp tiền giấy hoàn toàn vô dụng, động tác vừa soái vừa lưu loát ném thẳng vào đống lửa, ngọn lửa màu cam lập tức liếʍ trọn xấp tiền, lửa trong bếp càng cháy lớn.
Vung tiền như rác cũng chỉ như này thôi !
Nếu có cơ hội, cô còn muốn thiêu hủy cả chiếc túi hàng hiệu kia nữa. Còn nhẫn kim cương, để lại chờ tăng giá trị, chỉ cần cô sống được đủ lâu, thì chắc chắn cô sẽ chiếm được cái tiện nghi này rồi !
Thời buổi này, đồng hồ là mặt hàng xa xỉ, xã viên đội sản xuất không dựa vào giờ giấc, mà mặt trời mọc bắt đầu đi làm, mặt trời lặn thì tan tầm, một lúc sau khi xế chiều, Lâm Đức Vượng cùng mọi người bắt đầu trở về nhà.
Vương Kỳ Phương vừa về đến nhà liền đi vào phòng bếp, thấy có một rổ mầm hương xuân, bà liền ngồi xuống nhặt nhặt vài cái, trong miệng lẩm bẩm : " mầm hương xuân này non quá, thật là nhiều, mang cho nhà trên một ít đi ...."
Đang nói thì bà đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén:" rổ mầm hương xuân này lấy ở đâu ra ?"
Lâm Điền Điền đang nhớ đến hệ thống xổ số, không để ý sắc mặt của mẹ, tùy tiện đáp :" con hái ở trên núi"
Vương Kỳ Phương suy nghĩ cẩn thận, vừa nghe xong tóc tai liền dựng đứng lên, hùng hùng hổ hổ đi tới gần bếp phía dưới thình lình đánh mạnh lên vai đứa con út một cái, Lâm Điền Điền hoàn toàn không phòng bị, gương mặt ngây ngốc mà nhìn về phía người bên cạnh.
" Mày muốn chết à ? Trên núi có lợn rừng có sói hoang, một cô gái như mày đi lên núi làm gì ? Có phải mày không muốn sống nữa không ?"
Hai tay chống nạng, lạnh lùng sắc bén, nước miếng bay tứ tung, khoa chân múa tay mà mắng con gái.
" Ngày thường không có ai quản mày, để bây giờ mày không biết trời cao đất rộng là gì, lá gan cũng to đấy !! Hôm nay mẹ phải dạy cho mày một bài học , để về sau còn nhớ kĩ ! Nếu không phải mày đã là một cô gái lớn sắp đi lấy chồng, thì mẹ đã lấy gậy trúc đánh mày rồi !"
" Đang nhao nhao cái gì đấy ?" Lâm Đức Vượng đứng trong sân cất cao giọng hỏi, rồi lại đi vài bước đến phòng bếp:" giếng nước phía trước đang có một đống người đang múc nước, để cho người ta nghe được lại chê cười. Còn nữa, vết thương của con út nhà mình mới khỏi, bà lại hung hăng như thế làm gì ? Có chuyện gì thì để từ từ rồi nói !"
Ba anh em họ Lâm đứng ở cửa không lên tiếng, Lâm Diễm trộm nhìn Lâm Điền Điền làm mặt quỷ, Lâm Điền Điền vẻ mặt vô tội.
Vương Kỳ Phương chỉ vào cái giỏ đằng sau Lâm Thắng, ngữ khí không được tốt nói: " Ông nhìn đi, một rổ mầm hương xuân còn có rất nhiều nấm, tôi cùng Hoa Lan hôm trước mới đi phụ cận ven núi đều không có, những thứ này khẳng định là phải vào sâu trong núi mới hái được, ông xem có đáng phải mắng không ? "
Lâm Đức Vượng một giây cũng không chậm trễ, lập tức nhập hội cùng vợ, vẻ mặt nghiêm khắc giống hệt Vương Kỳ Phương, chỉ thẳng vào Lâm Điền Điền.
" Điền Điền, con như thế này là không đúng, sao con lại có thể một mình đi vào núi sâu như thế, nếu như gặp phải lợn rừng thì phải làm sao bây giờ ?Lợn rừng trên núi đã từng húc chết người rồi đấy, con không biết hả ? "
Hai vợ chồng cùng kết hợp, lực sát thương nhân đôi, trong lúc nhất thời ngoại trừ nắp nồi đang tràn ra hơi nước lượn lờ, còn lại chính là Lâm Đức Vượng và Phương Kỳ Phương "đang ân cần dạy dỗ" con gái.
Nếu mà đánh nhau hay chém đầu thì Lâm Điền Điền còn am hiểu, nhưng công phu mồm mép thì cô chịu, ở trong mạc thế cô nửa năm không nói một câu, năng lực ngôn ngữ giảm mạnh, sao có thể là đối thủ của hai vợ chồng kia, trong lúc nhất thời chỉ có thể ngồi nghe giáo huấn, mấy lần cô định xen mồm vào nhưng vẫn không bắt được cơ hội, một người có kĩ năng sinh tồn mạc thế đỉnh cao như cô lần đầu tiên nếm trải cảm giác lực bất tòng tâm, haizzz....khổ không nói lên lời.
Lâm Cẩn nghe thấy bên ngoài có tiếng vịt " cạc cạc cạc" kêu to, quay đầu đi nhanh ra sân, trước tiên anh nhận lấy Hổ Nữu từ trong tay vợ mình, Hổ Nữu liền dơ tay véo véo khuôn mặt của ba, cười khanh khách không ngừng.
Anh Cả lại muốn cầm lấy gậy đuổi vịt, Lưu Lan Hoa liền né tránh.
" Anh không biết mệt hả ?" Tuy là ghét bỏ, lại mang theo bực mình nhưng giọng nói Lưu Lan Hoa mềm nhẹ dễ nghe nên mặc cho ai nghe thấy cũng không tức giận được: " Trong nhà đang có chuyện gì đấy ?"
Lâm Cẩn tùy ý để cho con gái nghịch ngợm trên tóc mình, bất đắc dĩ đáp:" Em tư một mình vào trong núi hái mầm hương xuân, làm cha mẹ nổi nóng. "
Lưu Lan Hoa thu lại ý cười, đuổi vịt vào trong rào chắn , nghe cha mẹ chồng trong phòng bếp vẫn còn rất giận, nghĩ một chút liền đứng đằng sau Lâm Diễm nhón chân, hướng về phía phòng bếp nói: " cha mẹ, hai người đừng mắng em tư nữa, có trách thì trách con, em ấy nói với con là muốn lên núi, con quên mất không nói em ấy đừng đi sâu vào núi, chắc chắn là em tư bị mất trí nhớ nên không nhớ ra chuyện gì , nếu không thì em ấy đã không đi vào núi sâu rồi."