Chương 8

Lâm Điền Điền không nhìn thấy biểu tình xa cách nào trên mặt Mạnh Bất Ngộ ,liền cầm gậy trúc và giỏ lên, xoay người rời đi không chút do dự, tốc độ cực nhanh, ra đi rất khoát, gần như làm anh ta cho rằng Lâm Điền Điền theo đuổi không được liền quay ra căm ghét, ngay cả chút tình đồng chí với nhau cũng không có.

Người phụ nữ này quá nhẫn tâm, khó nắm bắt.

Nhưng không biết có phải mèo mù đυ.ng phải chuột chết không, một lúc sau có tiếng xào xạc của cỏ cây cọ sát từ từ tiến đến,nhưng ngay lúc còn chưa biết là người nào đang đến gần, thì đôi tay đang cắm vào mặt đất tơi xốp của anh ta đột nhiên bắt được một khúc dễ cây.

Diệp Tư Đồng cùng Mạnh Bất Ngộ đưa mắt nhìn nhau, cô vội vàng đi tới kéo anh, Mạnh Bất Ngộ tranh thủ sức lực nhanh chóng leo lên bờ, nếu Diệp Tư Đồng đến chậm hơn vài phút thì anh ta vẫn có thể từ mình bò lên.

Sau khi cứu được người, Diệp Tư Đồng liền xoay người lấy một nắm cỏ bên cạnh để lau bùn trên tay.

Mạnh Bất Ngộ không còn chút sức lực nào ngồi dưới đất, hô hấp dần dần bình tĩnh trở lại sau khi thở hổn hển, liếc nhìn bùn đất trên người rồi nói với Diệp Tư Đồng :" cảm ơn, tôi đã nhìn thấy phân bò ở đây, con trâu hẳn là đã đi đến phía Bắc ngọn núi, cô đi tìm nó trước, tôi sẽ về nhà thay quần áo."

Diệp Tư Đồng " nga" một tiếng, tay phải siết chặt chiếc túi quân trang màu xanh lá cây, vội vã bước qua đám cỏ cây rậm rạp rời đi.

Cách đó không xa, phía sau một thân cây đại thụ Phong Hương, Lâm Điền Điền lười biếng đi ra, quả nhiên chính là nam chính, vì tính mạng của anh ta mà nhọc lòng đúng là dư thừa, còn không bằng cô về nhà đi ngủ có khi còn tốt hơn.

Tuy nhiên, do sự vô tình can thiệp của cô, nên tình tiết của cốt truyện có hơi quanh co một chút. Nguyên lai sự kiện con trâu bỏ chạy là cơ hội để nam nữ chính vốn không ưa nhau thay đổi thành có ấn tượng tốt.

Mở đầu tiểu thuyết, nữ chính Diệp Tư Đồng vẫn luôn thích nam phụ Du Tuyên Hạc hiền lành, nhưng Du Tuyên Hạc vì nguyên nhân gia đình sợ làm liên lụy nữ chính, mặc dù đã yêu say đắm, một lòng si tình, cũng chỉ có thể làm bộ vô tình, lãnh khốc mà đẩy nữ chính ra, Diệp Tư Đồng bị cự tuyệt thì tình cảm ngày một nguội lạnh, sau này lại cùng nam chính Mạnh Bất Ngộ sinh ra cảm tình, bước ngoặt chính là trong sự kiện mất trâu này.

Sự việc xảy ra là do con trâu già của đội sản xuất bỏ chạy, xã viên trong nhóm sôi nổi đi tìm trâu, trong quá trình đó Diệp Tư Đồng vô tình nhìn thấy Mạnh Bất Ngộ kẹt trong bãi bùn lầy,chưa cứu được người thì chính mình lại bị rớt theo vào, hai người ở trong vũng bùn giúp đỡ lẫn nhau, sau một hồi cửu tử nhất sinh thì hai người đã leo được lên bờ, trong quá trình này cả hai không tránh khỏi va chạm thân thể, đều là người có tướng mạo xuất sắc, tuổi tác lại còn trẻ khí thịnh, hoả khí vượng, hormone tự nhiên nhiều.

Tiếp đến hai người kết bạn đi vào núi tìm trâu, Diệp Tư Đồng bị trật chân, Mạnh Bất Ngộ Là nam đồng chí tự nhiên sẽ cõng cô ây về rồi....trải qua một đêm, từ việc có hiềm khích nam nữ chính nhìn nhau không thuận mắt dần dần chuyển biến tốt, sau đó lại trải qua vô vàng khó khăn cuối cùng hai người cũng có thể ở bên nhau.

Hiện tại nữ chính một mình đi tìm trâu trước, cũng không biết về sau có thể bắt gặp Mạnh Bất Ngộ không, nhưng đây không phải là chuyện mà một nữ pháo hôi như cô nên quan tâm , việc Lâm Điền Điền cần quan tâm vào lúc này chính là, lúc Mạnh Bất Ngộ bắt tay với cô sau đó trong đầu cô đột nhiên " tinh" một tiếng, trước mắt nhanh chóng xuất hiện một màn hình ảo.

Màn hình ảo nhìn rất quen thuộc , giao diên vẫn như trước khi ở mạc thế, vẫn là dòng nước chảy không ngừng lập loè bảy màu sặc sỡ, quê mùa muốn chết, tuy nhiên nội dung ở giữa màn hình đã thay đổi, ngày trước ở giữa màn hình là một cái hình tròn, lại ở giữa hình tròn là những con số, đó là chỉ số thống kê những con zombie mà cô đã chém, diện tích màu đỏ trong hình tròn cũng tăng lên theo số lượng cô gϊếŧ zombie, cho đến khi màu đỏ lan tới viền hình tròn.

Hiện tại, màn hình trước mắt cô chính là một hộp quà đỏ rực thắt nơ con bướm, trên hộp quà tặng có viết:" rút thăm trúng thưởng số lần +1" phía dưới màn hình còn có một thùng giác nhỏ, thùng giác phía dưới viết : "Trạm thu về" chỉ là trạm thu về có màu xám, Lâm Điền Điền ấn thử một cái, kết quả cho thấy công năng này chưa được kích hoạt.

Lâm Điền Điền còn có cái gì không hiểu, khẳng định là rác rưởi hệ thống đã từng lừa bịp mình đổi tên ! Giao diện quê mùa,màu sắc cũng không thèm thay đổi, tưởng như thế là cô không quen biết nó ? Cô gọi vài tiếng, không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào, không biết có phải hệ thống đang sửa chữa, hay là không có mặt mũi đến đây gặp cô? cũng chẳng sao cả.

Bất quá hệ thống rút thăm trúng thưởng? Nghe có vẻ thú vị.

Đi ra khỏi rừng rậm, Lâm Điền Điền tìm một con suối nhỏ rửa tay sạch sẽ, sau đó đến một đống cỏ khô đã chất thành núi ở phía Bắc ngồi xuống, mở hệ thống rút thăm ra, hai tay cô chà chà vào nhau, kiên định mà nhấn vào hộp quà trên màn hình.

Hộp quà đung đưa lắc lư, còn kèm theo một bản nhạc quen thuộc, hai giây sau âm nhạc kết thúc, trong nháy mắt, từ trong không khí xuất hiện một đồ vật rơi xuống mặt đất.

Lâm Điền Điền nhặt đồ vật ở dưới mặt đất lên, đem đến trước mắt nhìn kĩ, màu sắc quen thuộc, đầu ông già quen thuộc, hoa văn quen thuộc, xúc cảm quen thuộc..... Con mẹ nó, hoá ra là một xấp tiền mặt giá trị một trăm tệ được in ở thế kỷ 2x!

Nhưng cô đang sống ở thập niên 70, xin hỏi cầm một xấp giấy của nhưng năm 2xxx làm gì ?

Quả nhiên là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc, hệ thống bịp bợm , càng ngày bịp càng đặc sắc.

Trước khi hệ thống kích hoạt, Lâm Điền Điền cũng không ngờ là sẽ có bánh rớt từ trên trời xuống, sau khi bốc thăm trúng thưởng cô cảm thấy mình mình như tiến vào không gian của một nhà hiền triết, tâm tĩnh như nước. Đem xấp tiền phế thải giá trị một vạn đồng nhét vào dưới đáy giỏ, đứng dậy phủi phủi mông, khoác giỏ lên rồi cầm gậy trúc,chậm rãi về thôn.

Tại đầu thôn, Lâm Điền Điền bắt gặp Mạnh Bất Ngộ đang rất vội vàng, đối phương nhìn thấy cô cũng sửng sốt, náy mắt nhìn nhau, Lâm Điền Điền không hề báo trước mà đột nhiên xoay người chụp lên vai Mạnh Bất Ngộ, đối phương đang đi, bị buộc phải dừng lại, cô đẩy nhanh tốc độ vỗ vỗ vài cái lên vai anh ta.

Mạnh Bất Ngộ xoay người, ánh mắt mang theo quái dị còn có điểm khϊếp sợ, lui về phía sau hai bước lớn, cảnh giác mà nhìn Lâm Điền Điền, phản phấn như cô không phải là một cô gái, mà chính là một tên háo sắc yêu râu xanh !

" Cô làm gì đấy !??"

Thấy giao diên rút thăm trúng thưởng số lần vẫn bằng không, cô không cam lòng, ý đồ tiến lên hai bước nắm lấy tay Mạnh Bất Ngộ, thành công nhìn thấy rút thăm trúng thưởng số lần +1, cô lập tức buông ra, tròng mắt xoay chuyền, cố ý thở ra một hơi nặng nề :" thật sự là anh, thấy anh không có việc gì thì tôi yên tâm rồi. "

Khoé môi Mạnh Bất Ngộ giật giật, hai mắt đẹp như sao trời chói lọi viết : mẹ nó, cô đừng có mà lừa tôi !

" Ha hả, phải không đấy ? "

Lâm Điền Điền tật dụng mọi cơ hội, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay đối phương, rất nhanh liền rụt ra, lại đυ.ng vào rồi lại rời đi, mấy lần duỗi tay ra mấy lần rút tay về, giống như là nhất thời kích động không thể tự kiềm chế, đôi mắt ở trên người anh ta khắp nơi đánh giá: " chân không sao, tay cũng không sao hết , thật là tốt quá !"

Mạnh Bất Ngộ ánh mắt dần dần trở lên kinh hãi, anh ta hoài nghi có phải Lâm Điền Điền bị đυ.ng vào đầu, trí não có thể đã bị ảnh hưởng, vừa nãy cô ta cứu mình được một nửa liền bỏ chạy, hiện tại nhìn bộ dạng lại vô cùng lo lắng, phản phất giống như trước kia, lúc chưa bị đập đầu, chẳng có lẽ sau khi mất trí nhớ cô ta lại bị tâm thần phân liệt, một ngày có hai nhân cách khác nhau ?

Chỉ là không đợi Mạnh Bất Ngộ mở miệng, Lâm Điền Điền nhướng mày hướng anh ta mà vẫy vẫy tay.

" Anh nhanh đi tìm trâu đi. " Bóng dáng quyết tuyệt, không chút lưu luyến nào.

Mạnh Bất Ngộ : tôi cảm thấy tôi đã biết được chân tướng !